
Tác giả: Trạm Lượng
Ngày cập nhật: 03:35 22/12/2015
Lượt xem: 134706
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/706 lượt.
ông cẩn thận ‘lỡ tay’ hại anh đập đầu vào tảng đá, sau đó đầu anh bị thương máu chảy ròng ròng, lúc ấy anh đau đến mở to mắt trừng em đó! Em nghĩ...Em nghĩ anh mất đi trí nhớ, đầu sỏ gây tội đại khái chính là em....” Càng nói càng chột dạ, thanh âm ngượng ngùng dần nhỏ đi trên đôi môi cánh hoa.
Thì ra còn có đoạn này, chẳng trách cô cứ sợ anh tố cáo tội gây thương tích! Nhưng lúc đó anh bị trúng thuốc mê, dược hiệu phát tác nên không nhớ rõ lắm.
“Tôi có mở mắt trừng em sao? Tôi không nhớ lắm!” Mặc Khuê dở khóc dở cười, không thể tin được chỉ vì lý do đó mà cô không chịu nhận anh.
Ông trời! Có vậy thôi cũng sợ anh tố cáo cô. Anh là người không phân rõ phải trái đến vậy sao? Rốt cuộc trong đầu cô gái này đang nghĩ cái gì chứ?
“Có nha! Ánh mắt còn rất hung ác!” Chính vì thế cô mới sợ a! Gật đầu, hờn giận tố cáo, Đỗ Ánh Nguyệt chứng cớ rõ ràng.
“Ánh mắt tôi trời sinh như vậy.” Thở dài lắc đầu, nâng gương mặt đang chột dạ kia lên, Mặc Khuê cười, giải thích.
“Khi đó thuốc mê trong cơ thể tôi đang phát tác, cho dù có mở mắt trừng em thì ý thức thật ra cũng đã mơ hồ rồi! Còn nữa, đầu tôi bị thương đến mất trí nhớ, 99% là do đám thiếu niên kia gây nên, tuyệt đối không liên quan đến em.”
“Thật?” Thật sự không liên quan đến cô?
“Cho dù là đúng thì tôi cũng không thể tố cáo em.” Vì làm cô yên tâm, còn bổ sung thêm một câu.
“Có thật không?” Nghe vậy, Đỗ Ánh Nguyệt kích động nhảy lên ôm chầm anh, không nhịn được khóc nấc.
“Híc...Đệ tử Thiếu Lâm, em biết anh không phải là người lòng dạ hẹp hòi mà! Anh đối với em tốt nhất, híc...” Nuôi anh một tháng, tình cảm bồi dưỡng được quả nhiên không phải là giả, cô đầu tư quá là chính xác a!
Như vậy cũng khóc được? Mặc Khuê bất đắc dĩ thở dài.
“Đừng khóc! Em khóc, tôi liền đổi ý đi tố cáo em.”
“Ô—Không cần! Anh không thể béo nhờ nuốt lời nha!” Tưởng là thật, sợ đến mức giậm chân hô to, nước mắt ngừng rơi trong nháy mắt so với vòi nước còn lợi hại hơn.
Cô gái này tưởng thật sao? Không nhịn được bật cười, thấy lệ vẫn còn đọng trên gò mà phấn hồng, cái miệng nhỏ nhắn ướt át chu cao kháng nghị anh, quả thật rất mê người!
Ông trời! Anh là một người đàn ông còn bị cô gái mình thích vô thức dụ dỗ, ngoại trừ giơ cờ trắng đầu hàng, anh còn có thể làm gì đây?
Một tia lửa nóng nhanh chóng lướt qua đôi con ngươi đen thâm thúy, anh đột nhiên cúi đầu phủ lấp đôi môi non mềm, thuận theo khát vọng trong lòng.
Gì? Đệ tử Thiếu Lâm sao lại hôn cô? Bị dọa đến hai mắt trợn to, Đỗ Ánh Nguyệt muốn đẩy anh ra nhưng lại có chút luyến tiếc...
Ô...Làm sao bây giờ? Nụ hôn của anh quả thật không tồi hơn nữa cảm giác vô cùng tuyệt vời, hại cô rất muốn tiếp tục hưởng thụ...Thôi! Thôi! Muốn hôn nồng nhiệt, mọi người cùng nhau đến đi! Hiện tại đã là thời đại bình đẳng, cô chẳng qua chỉ hưởng thụ một nụ hôn thôi, có cái gì ghê gớm chứ!
Trong lúc kích tình, hai tay vô thức vòng qua cổ tráng kiện để mặc anh công thành đoạt đất, cho đến khi hai người không thở nổi, lúc này mới chậm rãi tách ra....
Ông trời! Cô thật ngọt, bảo anh nếm cả đời anh cũng không chán ghét! Khẽ tựa trán cô, Mặc Khuê hô hấp dồn dập không nhịn được nhếch môi cười.
“Ánh Nguyệt....” Thâm tình nỉ non, thanh âm say lòng người.
“Làm, làm chi?” Cảm giác mặt mình nóng rực, cô ngượng ngùng không nói lên lời. Đệ tử Thiếu Lâm có thể đừng dùng ánh mắt này nhìn người hay không? Chân cô sẽ mềm nhũn ra đó!
“Từ ba năm trước tôi đã muốn hôn em như vậy rồi....” Mãn nguyện thở dài, khéo léo bày tỏ tình ý.
“Phải, phải không?” Ba năm trước? Ba năm trước anh đã ‘tiếu tưởng’ cô rồi? Có phải cô dẫn sói vào nhà không? Ừm...Vấn đề này rất đáng để suy nghĩ sâu xa.(cái từ đó ko hiểu ai giúp mình với nhé! Cảm ơn!)
“Em chỉ có mỗi hai từ ‘phải không’ này thôi sao?” Cảm nhận của cô gái này chỉ đến thế thôi sao? Chẳng lẽ không hiếu kỳ vì sao anh lại muốn hôn cô?
Ách...Chê hai chữ quá ít à? Mặt đỏ bừng, cô quyết định thuận theo dân ý.
“Hôm nay em muốn anh hôn như thế!” Nếu người ta đã hào phóng báo cho cô biết từ lúc nào đã ‘tiếu tưởng’ thì cô cũng nên có qua có lại thông báo thời gian mà mình ‘tiếu tưởng’ chứ!
Ông trời! Cô gái này...Thở dài, lắc đầu vì câu trả lời của cô mà cười lớn.
“Anh...Anh buông em ra đi! Em muốn đi rửa tay...” Mặt nóng quá, cô muốn đi hắt nước để hạ nhiệt, nếu không chút nữa sẽ phát sinh trọng án tự thiêu bí ẩn.
Như nhìn thấu suy nghĩ của cô, Mặc Khuê bật cười buông tay.
Chỉ thấy cô mặt mày đỏ ửng, nhanh chóng thoát ra khỏi vòm ngực dày rộng, không nói hai lời nhấc chân chạy về phía phòng vệ sinh, chạy một mạch như điên.
Thấy thế, khóe miệng Mặc Khuê nhếch lên, lòng đầy yêu thương. Nhưng đúng lúc này, di động treo ở thắt lưng đột nhiên vang lên, trên màn hình hiển thị tên Alex.
Có tin tức!
Thu lại tâm tình, anh nhấn nút nghe.
‘Rào, rào’ dòng nước lạnh buốt không ngừng chảy ra từ vòi nước, trước bồn rửa tay, cô gái thân thể mảnh mai lúng túng không ngừng, liên tục hắt nước lên mặt, cố gắng ‘ướp lạnh’ khuôn mặt nóng bừng của mình. Vậy mà lúc ngước lên nh