80s toys - Atari. I still have

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Quấn Lấy Em Đến Thê Thảm

Quấn Lấy Em Đến Thê Thảm

Tác giả: Trạm Lượng

Ngày cập nhật: 03:35 22/12/2015

Lượt xem: 134745

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/745 lượt.

i mười giây, bão cát cuồn cuộn đầy trời hướng thẳng về phía hai người, gió không chút lưu tình mà quất qua da thịt đau đớn giống như cầm dao tự cứa vậy.
Một lúc sau, bão cát đi qua tất cả lại yên bình như trước, dõi mắt nhìn lại chỉ thấy một mảng cát vàng chói lóa đâu còn bóng dáng hai người?
Trong tĩnh lặng, đột nhiên, một đống cát nhỏ khẽ rung động....
Bão cát qua rồi!
Cảm thấy da thịt không còn đau nữa, tiếng gió bên tai cũng dần trôi xa, Nayar bị cát vàng bao phủ lúc này mới nhanh chóng đứng dậy, phủi hết cát bụi trên người, dáng vẻ vô cùng thảm hại.
Sức nặng trên người vừa rời đi, Đỗ Ánh Nguyệt liền lập tức bò dậy, vì được Nayar che chở nên so với cậu còn tốt hơn nhiều.
“Tốt rồi! Tốt rồi!”
Khẽ vỗ vỗ ngực cô vui vẻ nói: “Tốt quá rồi! Chúng ta đều không sao, trời vẫn thương người tốt.” Đúng là trời ban ân huệ mà!
“Không! Xảy ra chuyện rất nghiêm trọng.” Nhìn xung quanh, khuôn mặt trẻ tuổi bỗng nhiên xụ xuống.
“Hả?”
“Không thấy ngựa của chúng ta!”
Xe lao nhanh qua dải cát vàng vô tận, bên ngoài mặt trời nóng gay gắt, nhiệt độ cao đủ để nướng chín người nhưng bên trong xe, không khí lạnh lẽo lại có thể đóng băng người.
Lái xe vẻ mặt cực kỳ ngưng trọng nhưng nếu so với Mặc Khuê ngồi bên cạnh thì chỉ có thể coi như là gặp phải sư phụ. Xuyên qua cửa xe, trừng mắt tìm kiếm dấu chân ngựa trên sa mạc, Mặc Khuê môi mỏng mím chặt, bất an trong lòng càng thêm nghiêm trọng...
Chết tiệt! Đã tìm hơn nửa ngày mà sao vẫn không thấy tung tích của hai người? Lúc họ chạy đi, chắc không mang theo chút lương thực, thức uống nào? Trong sa mạc, chỉ cần thiếu nước một ngày cũng đủ mất mạng rồi!
Nayar lớn lên ở Trung Đông từ nhỏ có lẽ chống đỡ được một khoảng thời gian nhưng Ánh Nguyệt chưa từng thích ứng với khí hậu trên sa mạc chỉ sợ một ngày cũng không chịu nổi...
Nghĩ đến đây, tim không khỏi thắt lại, ngay tại lúc bất an càng ngày càng sâu thì đôi mắt sắc bén chợt lướt qua một chấm đen nhỏ đang di chuyển...
“Nhanh! Phía trước có động tĩnh.” Nhìn bóng đen di động ở phía xa, Mặc Khuê vui sướng hô to. Sẽ là họ sao? Thật sao? Ông trời phù hộ, mong là bọn họ.
Lái xe cũng chú ý đến, giẫm chân ga tăng tốc về phía bóng đen, trong chốc lát, bọn họ đã thấy rõ thân phận thực sự của bóng đen—một con tuấn mã đang hoảng loạn trong sa mạc.
Tại sao chỗ này lại xuất hiện một con tuấn mã vô chủ? Là ngựa họ đã cưỡi trong khi chạy trốn sao? Nếu vậy, sao chỉ còn ngựa mà không thấy bóng dáng hai người? Không lẽ đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn?
Trong lòng kinh sợ suy nghĩ, khi xe chạy tới cạnh con ngựa Mặc Khuê vội nhảy xuống xe, tóm lấy dây cương khống chế tuấn mã đang kích động đồng thời cũng cẩn thận kiểm tra tình trạng của nó. Phát hiện yên ngựa có kiểu dáng và chất liệu giống hệt như những cái khác bên trong doanh trại Yarar Mai, hơn nữa còn phát hiện toàn thân ngựa dính đầy cát vàng giống như là...
“Chết tiệt! Họ nhất định gặp phải bão cát rồi!” Cho nên mới có thể mất đi ngựa cưỡi.
Biến sắc, anh lao nhanh lên xe, trầm giọng ra lệnh: “Mau! Tôi nghĩ họ đang ở cách đây không xa.”
“Tôi...Tôi không xong...” Vô lực ngã xuống cát vàng nóng rát, Đỗ Ánh Nguyệt muốn khóc nhưng lại phát hiện đến cả nước mắt cũng cạn khô rồi.
Híc...Cô sắp bị phơi khô, sắp chết rồi...Tiểu Tinh, Y Phàm, đệ tử Thiếu Lâm, hẹn gặp lại...
“Đứng lên!” Nayar đi đằng trước không thấy cô đuổi theo lập tức quay lại cố sống cố chết kéo dậy.
“Nhanh! Chút nữa sẽ có ốc đảo, đến đó cô muốn nghỉ ngơi, uống nước bao lâu cũng được.”
“Câu này anh đã nói không dưới sáu lần rồi, anh nghĩ tôi còn tin được à?” Mặc cho cậu lôi kéo, cô chậm rãi nhắm mắt, biết mình thật sự tới cực hạn không còn sức để đi nữa.
“Nayar, mình anh đi thôi...Tôi sẽ không trách anh...”
Nhìn đôi môi nứt nẻ, cơ thể rơi vào trạng thái mất nước, tinh thần cực kỳ suy yếu, Nayar hiểu rõ tình trạng của cô thật sự rất tệ. Thế nhưng...Muốn bỏ lại cô, cậu thật không làm được!
“Tôi không thể bỏ cô lại.”
“Có câu này của anh là đủ rồi! Anh đi đi, tôi sẽ không trách anh...” Yếu ớt cười một tiếng, cô ôm thân thể khẽ lẩm bẩm.
“Tôi cõng cô!”
“Không cần! Như vậy tôi sẽ liên lụy đến anh...” Phải chết thì chỉ cần một người là đủ, không cần tới góp số mà!
Không cho từ chối, Nayar ngồi xổm xuống định kéo cô dậy cõng lên lưng đột nhiên đuôi mắt liếc thấy cồn cát ở phía xa hình như có tiếng động, híp mắt nhìn kỹ. Cậu chợt hưng phấn nhảy lên, dùng tiếng ả rập rống to, liên tục vẫy tay như muốn thu hút sự chú ý.
“Ở đây! Ở đây có người....” Ông trời! Có xe đến rồi! Lúc này, cho dù là đám người của chú Yarar Mai đuổi kịp thì cậu vẫn sẽ rất vui sướng để họ bắt trở về. Hơn nữa, cái xe đang tiến đến thật sự rất quen...Ha ha, là xe của Vi thị!
“Chúng tôi ở đây! Nhanh một chút...” Cảm tạ thánh Allah! Vệ sĩ của cậu đến rồi, cậu và Đỗ tiểu thư sẽ không sao nữa!
Nayar đang gào cái quỷ gì vậy? Không phải là hùng ưng đang lượn quanh bầu trời cậu thì muốn xua đuổi những kẻ chuyên dọn dẹp sa mạc giúp cô đó chứ? Ai...Ưng lão đại, đừng nóng vội thế! Chờ tao