
Tác giả: Tắc Mộ
Ngày cập nhật: 04:43 22/12/2015
Lượt xem: 1341234
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1234 lượt.
áp lời: “Đúng vậy đúng vậy, ha ha, nàng cần nghỉ ngơi, Thái Hậu và mọi người đi trước đi.”
Thái Hậu gật gật đầu, mang theo đám hậu cung phi tần chậm rãi rời đi.
Hai người ta và Vô Mẫn Quân đi vào trong phòng, rốt cục to gan nói chuyện, ta vẫn có vẻ không ổn định, lôi kéo hắn khóc không ra nước mắt: “Ngươi vừa mới đi học cái kia, ta đã bị ngươi nhìn thấy hết rồi?”
Mặt Vô Mẫn Quân đen thui: “Ngươi nghĩ rằng ta và ngươi muốn sao? !”
Dừng một chút, hắn còn nói: “Huống hồ… ngươi thực quá không bình thường a! Ngươi đã mười sáu, sao giờ mới bị!”
Ta: “… Cái này không phải trọng điểm được không? Ô ô ô, ta bị ngươi nhìn sạch, lại không học được chuyện xử lý đến tháng như thế nào, về sau nếu chẳng may đổi trở lại thì phải làm sao bây giờ!”
Vô Mẫn Quân do dự một lát, nói: “Đến lúc đó, ta dạy cho ngươi…”
“Cám ơn ngươi nhé!” Ta phát điên, “Không cần !!! “
Vô Mẫn Quân nhún nhún vai, không thèm nhắc lại.
Ta thở dài, quả thực là tâm lực đều lao lực quá độ, lăn lên giường, trợn tròn mắt làm thế nào cũng không ngủ được, hiển nhiên Vô Mẫn Quân cũng giống ta, một lát sau hắn liền gọi ta: “Ôi chao, Vân Kiểu.”
“Làm sao.” Ta tức giận nói.
Hắn ấp úng: “Kỳ thật… nữ nhân các ngươi thực vất vả a.”
“… Ngươi muốn thảo luận chuyện này với ta sao?”
Vô Mẫn Quân ngồi xuống, thở dài: “Ta vốn tưởng rằng đến tháng cũng chỉ là chuyện bình thường, không ngờ lại phiền toái như vậy… Hơn nữa… Bụng…còn rất đau .”
Nghe ngữ điệu Vô Mẫn Quân có chút thẹn thùng, ta nhanh chóng trùm chăn: “A…Khò…khò…”
Vô Mẫn Quân: “…”
Hắn nói với ta chuyện đó thì có ích lợi gì , ta tuyệt không hiểu được chưa? ! Ngày mai “nàng” nên đi tìm Thái Hậu đi, hai người nói chuyện với nhau, có khi còn có thể trở thành bạn bè thân thiết!
Ta táo bạo ngáy một cái, tiếp tục giả bộ ngủ, trong lúc bất tri bất giác liền ngủ thật.
***
Ngày hôm sau tỉnh lại, ta dụi mắt nhìn khắp xung quanh, lại phát hiện Vô Mẫn Quân đã đi mất.
Tối hôm qua khổ sở lâu như vậy, hắn cũng thật là có tinh thần.
Ta ngáp một cái đứng dậy, bọn hạ nhân lập tức tiến vào giúp ta rửa mặt chải đầu, chuẩn bị ăn sáng, sau khi ăn xong, vừa vặn Vô Mẫn Quân cũng đã trở lại, hắn đi lại chậm chạp hơn so với bình thường, có lẽ là vì đến tháng.
Kỳ thật những chuyện này vốn là ta phải chịu nhưng một đại nam nhân như hắn lại phải thay ta chịu, cũng rất đáng thương …
Lại nghĩ tới hành vi tối qua của ta, ta nhất thời cảm thấy vô cùng ngượng ngùng, vội vàng đi lên trước đón hắn: “Ngươi đi đâu vậy ? Thân thể có tốt không…”
Vô Mẫn Quân lười biếng nói: “Tìm Thái Hậu.”
“…” mặt ta nhất thời đen mất một nửa.
Thật đúng là bị ta nói đúng sao…
“Ngươi…ngươi tìm Thái Hậu làm gì…”
Vô Mẫn Quân liếc mắt nhìn ta một cái: “Ngươi nghĩ đi đâu vậy? Ta lấy thân phận của ngươi đi nói chuyện với bà ta, Đông Nguyên quốc cùng Tây Ương quốc nếu muốn kết minh, như vậy đối phó với Bắc Xương quốc là chuyện chính của cả hai nước, mặc dù Đông Nguyên quốc hiện tại có chút nghèo túng, nhưng việc xuất binh, xuất chút tiền tài, không thể thiếu.”
Ta kinh hãi: “Vậy Thái hậu phản ứng thế nào? Chẳng phải sẽ giận dữ sao, nói ngươi lập gia đình liền quên máu mủ, cư nhiên giúp đỡ Tây Ương quốc lợi dụng Đông Nguyên quốc?”
Vô Mẫn Quân có chút kinh ngạc: “Ngươi thực rất hiểu bà ta.”
“…” Ta khóc nói: “Ngươi rất tự tiện, cũng không thương lượng cùng ta một chút.”
Vô Mẫn Quân ngồi xuống ghế: “Ngươi tới tháng cũng không hề thương lượng cùng ta một chút đâu.”
“…”
Đó là chuyện ta có thể quyết định sao? ! Còn thương lượng gì!!!
“Vô Mẫn Quân! Ngươi không cần cố tình gây sự! Ta biết ngươi tới tháng nhất định rất khó chịu, nhưng…nhưng chuyện này cũng không phải vấn đề của ta!” Ta tức giận chỉ hắn.
Vô Mẫn Quân kì quái nhìn ta: “Không phải vấn đề của ngươi, chẳng lẽ lại là vấn đề của ta?”
Thực không có cách nào nói chuyện với hắn !
Ta thở phì phì lắc lắc tay áo: “Quên đi, không nói với ngươi… Dù sao Đông Nguyên quốc có muốn xuất binh cũng không có nhiều lắm, về phần tiền tài, vì phải cống nộp Tây Ương quốc, hơn nữa mấy năm liên tục chiến loạn, quốc khố đã trống rỗng rồi, người đừng nghĩ tới.”
Vô Mẫn Quân thản nhiên nói: “Nhưng Thái Hậu cùng hoàng đệ ngươi đã đáp ứng rồi.”
“Bọn họ đáp ứng rồi?”
“Đáp ứng hay không cũng không phải do bọn họ quyết định” Vô Mẫn Quân nhìn ta cười cười, “Đại khái bọn họ cũng hiểu được, chỉ có ngươi rất khó cam đoan Vô Mẫn Quân sẽ không đổi ý.”
Kỳ thật khi đến tháng, phụ nữ không nên đi lại nhiều, nhưng ngày hôm sau ta cùng Vô Mẫn Quân vẫn chọn rời đi, bởi vì dù sao Đông Nguyên quốc cùng Tây Ương quốc vẫn có khoảng cách nhất định, thời gian đi qua đi lại cũng rất nhiều, không thể tiếp tục nghỉ ngơi, bằng không sợ rằng bên trong Tây Ương quốc sẽ hỗn loạn.
Huống chi ta là ngườitập võ , thân mình khỏe mạnh hơn so với những cô nương bình thường, ngoại trừ buổi tối đầu tiên Vô Mẫn Quân tỏ vẻ đau bụng ra thì không có vấn đề gì lớn.
Giống như khi đến, chúng ta cũng chậm rãi