
Tác giả: Hà Vũ
Ngày cập nhật: 04:13 22/12/2015
Lượt xem: 134833
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/833 lượt.
trang sức.
Đèn đường vô cùng tao nhã, trên lan can bằng sắt là những cây hoa hồng quấn quanh cùng các loại dây leo xanh biếc. Trước lan can là chiếc ghế dựa màu xanh lá cây với phong cách Châu u.
Gần tới ngày lễ, trong thành phố các trung tâm thương mại lớn đều trở nên bận rộn, rối rít tân trang, đầu tư vào trưng bày sản phẩm để sao cho khác các nơi khác, tạo nên không khí ngày lễ hấp dẫn, cuốn hút khách hàng.
Khi mặt trời lặn, hoàng hôn qua đi thì màn đêm buông xuống. Tại một cửa hàng bách hóa đang chuẩn bị để thiết kế trưng bày sản phẩm.
Trong thùng giấy thật to có đủ các loại vật phẩm trang trí như hoa, đèn ngũ sắc, thủy tinh phản xạ ánh sáng mặt trời, quả cầu thủy tinh, còn đầy đủ mọi thứ khác nữa.
Cô gái Phương Đông vóc người nhỏ nhắn đang đứng ở trước tủ kính thật to cùng bận rộn với hai vị đồng nghiệp.
Cô rất trẻ, ăn mặc rất đơn giản với chiếc áo ngắn tay cùng chiếc quần xanh vải bố, đi đôi giày Cavans, mái tóc được cột túm đằng sau gáy. Toàn thân không có bất kỳ đồ trang sức nào, nhìn qua không khác gì người khác. Nhưng nhìn kỹ mới thấy gương mặt của cô khiến người khác vô cùng chú ý.
Hai mắt như ánh sao sáng lung linh, lông mi dài như cánh bướm cộng thêm sống mũi cao xinh đẹp, môi mềm hình trái tim. Làn da trắng noãn không hề giống các cô gái u Mỹ . Cô gái Phương Đông tuyệt sắc như vậy thực sự làm cho người ta không thể rời mắt đi được.
"Sissi, ông chủ tới rồi, cái này để ở thảm sao?" Ann đi đến cầm hộp thủy tinh thông báo thuận tiện lấy ý kiến luôn.
Tinh Thần ngẩng đầu lên, quả thật thấy Banting đang bước nhanh đến đây.
"Sissi? Marri quả nhiên nói không sai, em vẫn còn ở nơi này." Banting đứng ở trước mặt cô, cau mày nói.
"Cũng nhanh xong rồi, mau nhìn xem, là thành quả của chúng ta nha...." Tinh Thần kích động chỉ vào tủ kính xinh đẹp, muốn cho hắn cùng thưởng thức.
Nhưng Banting hiển nhiên không phải tới kiểm tra tiến triển công việc, hắn tự tay đỡ cô gái đang cứng đầu cứng cổ: "Em ăn tối chưa vậy?"
"Em cùng Ann và Ben ăn cùng nhau rồi."
"Ăn cái gì? Lại là Fastfood sao"
"Phải rồi." Tiếp tục tìm kiếm quả cầu thủy tinh, Ann cướp lại đâm thọc: "Đã bảo cô ấy về nhà nhưng cố tình không chịu nghe lời."
"Sao lại như vậy?" Banting rất không vui nhìn cô gái đang chột dạ.
"Em không sao, anh không phải lo lắng." Tinh Thần trừng mắt nhìn Ann một cái, Ann liền chạy về sau làm mặt quỷ trêu cô.
"NO, em cần nghỉ ngơi rồi, trước khi Marri đi công tác đã đem em giao cho anh, " Banting không chấp nhận thương lượng túm lấy tay cô cảnh cáo: "Bây giờ đi ăn cơm với anh, sau đó lập tức về nhà."
Tinh Thần đành ngoan ngoãn buông quả cầu thủy tinh ra, theo Banting rời công ty bách hóa đến chiếc xe đang dừng ở ven đường.
Cô đột nhiên dừng lại một chút, xoay người, nhìn về phía bên kia đường, nơi đó có vài chiếc xe đang đỗ. Nhìn qua mọi thứ vẫn ổn nhưng cô lại có cảm giác hình như có ai đó đang theo dõi mình.
Gần đây cô thường có cảm giác như vậy, nhưng là sẽ là ai đây?
Có lẽ là người lạ chỉ lơ đáng nhìn hoặc có thể do cảm giác của cô sai cũng nên.
"Thế nào?" Banting nhận thấy cô đang chần chừ, ân cần cúi đầu hỏi: "Không thoải mái sao?"
"Không có gì, đừng lo lắng." Cô lắc đầu một cái, ngẩng lên mặt mỉm cười, đè nén xuống cảm giác bắt đầu chua xót trong người.
Hắn rời đi đã ba tháng rồi, trong thời gian này xảy ra rất nhiều việc cô có chút đã chuẩn bị về tinh thần rồi nhưng cũng có chút chưa.
Ở Mĩ, u Tỉ rất nhanh chóng liên lạc với cô và cũng đặc biệt bay đến Canada đưa thỏa thuận ly hôn cho cô.
Vừa nhìn thấy cô, u luật sự liền như cái máy phát nhạc, tua liên tục.
"Em muốn ly hôn thật à? Là vì phân tài sản sao? Hay là đang giận Fran không cầu hôn liền cưới em? Nhưng cũng đúng, nếu anh là phụ nữ anh cũng sẽ làm vậy nên anh ủng hộ em nha."
Cô bật cười nhưng không tiếp lời.
Tiếp đó u luật sư rất nhiều chuyện tiết lộ cho cô chuyện sau khi vợ chồng họ Cổ kia phá sản xong lại bị kiểm sát xét hỏi nên tạm thời sẽ sống, nhưng chẳng sống tốt được vì bị xã hội đen Nhật Bản đuổi cho trốn chui trốn nhủi, chạy Đông chạy Tây trốn qua ngày.
"Em biết không, chuyện này không phải chồng em. Oh! Không đúng! Không phải chồng trước em làm. Cái viêc hung ác này nhất định là cái vị không có nhân tính Chủ tịch Tập Đoàn Cổ Thị kia làm. Chồng em tuy ngoan độc, nhưng so với hắn ta thì có nhân tính hơn nhiều."
Cô chỉ cười, không nói gì.
Nên nói gì đây? Cái gì đều không thể nói được, chỉ có thể trải qua cuộc sống bình yên của mình, không nghe, không nhìn, không biết bất kỳ điều gì đang xảy ra. Không thèm nghĩ đến người đàn ông kia nữa. Như vậy mới có thể cho bản thân mình đỡ rơi vào hố sâu không thể kiềm chế nổi, đau khổ khôn nguôi.
Bị Banting mang đi ăn no nê xong sau đó được đưa về nhà trọ cô vừa mới thuê. Cô lên lầu bật đèn lên mới thấy xe của Banting chậm rãi rời đi.
Cô rót ly sữa bò, đứng ở cửa sổ chậm rãi uống. Bàn tay rơi xuống eo vuốt nhẹ chầm chậm đến bụng, nhìn ngoài cửa sổ là đèn đường sáng trưng, đôi môi đỏ mọng khẽ mỉm cười.
Hắn đi rồi