
Oa Gia! Anh Là Tổng Giám Đốc Sao?
Tác giả: Độc Cô Cầu Yêu
Ngày cập nhật: 03:04 22/12/2015
Lượt xem: 1341278
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1278 lượt.
ùng, nhưng nội tâm thì đang cực kỳ khiếp sợ, giống như mặt biển lúc đầu còn đang yên bình, giờ đã bắt đầu nổi sóng.
Vốn là nửa đêm anh có rời giường để ra ngoài đi vệ sinh, kết quả lại lơ đãng đứng ở cầu thang nghe thấy Đào Lộ và ba cô đang nói chuyện.
Anh đã nghĩ là mình không nên đứng lại nghe chuyện riêng của họ, nhưng khi ba Đào Lộ phản đối chuyện giữa cô và anh, anh bèn không nhịn được mà im lặng lắng nghe. Bởi vì anh không rõ vì sao lúc ăn tối ba cô còn đang rất vui vẻ chấp nhận anh, sao đột nhiên lại phản đối? Có phải vì anh đã vô tình đắc tội với ba cô không?
Tuy rằng nghe lén là chuyện không nên, nhưng anh muốn biết lý do tại sao, như vậy thì anh mới có thể tìm cách để cứu vãn.
Nhưng thật không ngờ, đáp án mà anh chờ đợi lại không có cách nào cứu vãn được!
“Thật không ngờ tôi với cô lại oan gia ngõ hẹp như vậy đấy!” Anh khẽ cười thu tay lại, lướt qua Đào Lộ rồi đi xuống giường.
Cô ngồi yên trên giường không nhúc nhích, tay nhỏ bé nắm chặt vạt áo, ngẩng đầu lên nhìn bóng dáng của anh, ngay cả mắt cũng không dám chớp, sợ anh sẽ ở trong cái nháy mắt đó mà biến mất.
Trầm Úy Vũ lấy áo sơ mi và quần bò từ trong tủ rồi mặc vào, sau đó tiếp tục thu thập hành lý, từ đầu tới cuối không nói một lời.
“Úy Vũ…Chúng ta…” Đào Lộ khóc lóc nói, cô không biết ý của anh là gì, cũng không muốn mình và anh cứ như vậy mà kết thúc.
“Cô nghĩ chúng ta còn có thể sao?” Trầm Úy Vũ gầm nhẹ nói, ngực đau đớn vô cùng, anh không thể tiếp nhận được điều này, không thể, cuối cùng bỏ lại một câu: “Chúng ta dừng ở đây đi!”
Người con gái duy nhất mà anh yêu thương lại khiến cho anh đau lòng như vậy, có phải kiếp trước anh đã gây tổn thương cho cô hay không? Cho nên kiếp này ông trời mới bắt anh phải trả giá!
Nếu thật sự là vậy, thì anh tình nguyện buông tay, như vậy sẽ không phải chịu đau đớn nữa!
“Không!” Đào Lộ kích động lao tới ôm lấy Trầm Úy Vũ từ đằng sau, tay nhỏ bé siết chặt lấy hông anh, giống như một con thú nhỏ bị thương, nước mắt thấm đẫm cả lưng áo anh.
Trầm Úy Vũ nắm chặt tay, cảm giác nóng ẩm phía sau lưng khiến cho anh không thể chịu đựng nổi, anh nhắm chặt mắt lại, bàn tay to dứt khoát hất tay cô ra, không quay đầu lại mà đi thẳng xuống dưới nhà, rời khỏi nơi làm cho anh không thể hô hấp được.
“Không…Đừng đi…Úy Vũ…. ” Đào Lộ ngồi bệt xuống sàn nhà, nhìn anh biến mất trong tầm mắt, đau đớn khóc không thành tiếng.
Chẳng lẽ, cho dù có sống lại, thì kết cục vẫn không thể thay đổi hay sao?
Nếu đã như vậy thì ông trời tội gì lại muốn cho cô sống lại để yêu anh? Để cho cô phải chịu nỗi đau này thêm một lần nữa?
Từ ngày Trầm Úy Vũ rời đi cho đến nay, Đào Lộ đã khóc sưng cả hai mắt, trừ có ba cô là biết nguyên nhân ra thì những người khác đều không biết, tuy rằng họ luôn hỏi cô có chuyện gì, nhưng cô không chịu nói, đành phải dùng lý do “Yêu nhau thì cũng có lúc xảy ra cãi vã” để tự trả lời.
Vài ngày sau, Đào Lộ như người mất hồn, không phải ở trong phòng từ sáng đến tối thì cũng một mình ra bờ sông ngồi, mặc cho gió lạnh thổi đến choáng váng đầu óc.
Đào Tử Tuấn người luôn yêu thương em gái thậm chí còn gọi điện cho Trầm Úy Vũ, hỏi xem rốt cục hai người đã xảy ra chuyện gì mà cô lại biến thành như vậy, kết quả đối phương chỉ lạnh nhạt nói một câu: “Đào Tử Tuấn, cậu tự đi mà hỏi Đào Lộ, cô ấy biết rõ nhất, đừng làm phiền tôi, tôi còn phải làm việc!”
Tiếp theo là tiếng tút tút trong điện thoại, khiến anh tức giận đến mức muốn đập nát di động ra, nhịn không được khẽ chửi: “Nếu biết rồi thì cần gì phải gọi điện cho anh nữa? Mẹ nó chứ!”
Tha lỗi cho anh vì không có chỗ phát tiết nên đành phải chửi tục!
Thấy trong điện thoại truyền đến tiếng thở nhẹ, Quản Sĩ Huân không hề tỏ ra kinh ngạc hay kích động, chỉ rất tự nhiên nói: “Cãi nhau với sếp Trầm chứ gì? Hôm nay đi ăn tối với anh được không?” Hắn đã gặp Trầm Úy Vũ, thấy tâm tình của anh ta có vẻ cực kỳ khó chịu, tuy rằng bình thường Trầm Úy Vũ luôn tỏ ra trầm mặc và khinh thường khi nhìn thấy hắn.
Thế là hắn bèn gọi điện ngay cho Đào Lộ để chúc tết, thuận tiện hỏi xem tình hình cô thế nào, quả nhiên không ngoài dự đoán của hắn, hơn nữa lần cãi vã này chắc chắn là vô cùng nghiêm trọng.
Đào Lộ và Quản Sĩ Huân hẹn gặp nhau ở nhà hàng, cúp điện thoại, anh trai và chị dâu ngay lập tức hỏi han cô, cô bèn nói là có hẹn đi ăn với một người bạn học cùng đại học, đánh chết cô cũng không nói là đi ăn với trưởng phòng Quản, đề phòng anh trai lại hiểu lầm.
Khi Đào Lộ xuất hiện trước mặt Quản Sĩ Huân, thái độ của hắn như thể đang thăm dò một lượt người cô vậy, thấy hai mắt cô sưng to như quả đào, khuôn mặt gầy hóp lại, nói: “Trời ạ ~ Bom nguyên tử nổ mạnh thật rồi ~”
Nói xong liền rước lấy cái trừng mắt của cô, nhưng hắn cũng không giận, bởi vì cô còn có tâm tình để tức giận thì chắc tâm trạng cũng không đến nỗi suy sụp quá mức. Với lại thấy cô tức giận còn đáng yêu hơn ý chứ, ha ha ~
Hai người ngồi ở một góc yên tĩnh trong nhà hàng, đồ ăn được đưa lên