
Tác giả: Mặc Bảo Phi Bảo
Ngày cập nhật: 03:36 22/12/2015
Lượt xem: 134901
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/901 lượt.
“Ngồi xuống hết nào, chúng ta coi như không thấy Mạc Thanh Thành a, đừng làm Thanh Thanh người ta xấu hổ, lần sau không dám tới…..”
…….
T T cái này có thể giả vờ được sao?
Vả lại, Tuyệt Mỹ đại nhân….. các ngài trêu cũng trêu xong rồi, thống khoái rồi mới phát hiện ta xấu hổ sao…….
Đầu Bài cũng có chút bất đắc dĩ vỗ vỗ vai Tuyệt Mỹ, dẫn Thanh Thanh đi, lưu lại một đám người cười nói vui vẻ, tiếp tục gọi món ăn cơm.
Hai người suông sẻ đón được xe công cộng, buổi tối hơn tám giờ, người không nhiều lắm, nửa xe sau không có ai. Hai người ngồi ở hàng cuối cùng, một loạt sáu chỗ ngồi chỉ có hai người bọn họ.
“Anh hát hay như vậy, vì sao chưa từng hát, chỉ lồng tiếng thôi?” Nghi vấn này, Cố Thanh để trong lòng đã lâu. Hắn lại chẳng thấy gì: “Ca hát tương đối phí sức hơn.”
………
Được rồi.
Xe công cộng rẽ qua một giao lộ, chặng đường này chỉ mới bắt đầu.
Cô không biết nói gì với Mạc Thanh Thành, không thể nói chuyện ghi âm hoài ha…..
Nhưng ngoại trừ ca hát lồng tiếng, cô thật không biết nói gì với Đàu Bài.
Dù sao cũng không thể nói sáng sớm mai có hai tiết, lại là của lão lão sư vừa giảng có thể khiến người ta ngủ gục…… Bất quá khiến cô vui mừng là, Đầu Bài rốt cục không cần giúp cô xách cái ba lô nặng trịch, có thể để ở chỗ trống bên cạnh. Ít nhất… cô không cần áy náy.
Suy nghĩ của Cố Thanh bắt đầu phát tán vô tận, bắt đầu nghiên cứu cách nào để cướp lại túi của mình trước khi xuống xe, không để hắn xách túi đến tận ký túc xá……..
Bỗng nhiên, có thanh âm thản nhiên vang lên.
Rất nhẹ rất thong dong, trầm thấp uyển chuyển ngâm nga.
Cô bất ngờ nhìn hắn.
Hắn cũng nhìn cô, đôi mắt đen có ý cười thản nhiên, cứ thế tùy ý ngâm nga.
Trong không gian trống trải của xe công cộng, không quá dễ dàng truyền đến phía trước xe, cho nên, giờ này khắc này, chỉ có cô nghe được Mạc Thanh Thành khẽ hát bài 《Ca vị ương》. Một bài hát rất thích hợp nghe buổi tối, im lặng nghe, có cảm giác như thấy được sự xa hoa biếng nhác của Thượng Hải xưa.
Xe dừng đèn đỏ.
Hắn vẫn khẽ ngâm nga.
Cố Thanh cảm thấy mình nghe đến sắp nghẹt thở, thanh âm thật đẹp…..
Cô nhanh chóng quay đầu, tiếp tục nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ.
“Là ai còn lưu luyến khúc ca
Bài ca quen thuộc kia còn chưa hết
Đèn đã tắt
Người tan cuộc
Nỗi nhớ dây dưa
Ta trôi dạt giữa những ngọn sóng
Ngẫu nhiên neo ở trái tim nàng
Không thể đi chậm lại
Chỉ có thể vội vàng
Giây lát đã lướt qua đại dương
…….”
Cô lặng lẽ nghe, lòng nghĩ, thật là một buổi tối hạnh phúc a.
Giọng hát xinh đẹp như vậy, hát bài ca hay như vậy.
T T nếu có thể ghi âm lại thì thật tốt…….
[1'> bách diệp kết: tàu hủ lá kết thành nút giống thế này, có cách gọi khác là tàu hủ ky, mà tàu hủ ky bên Việt Nam mình không thấy dạng kết thế này nên mình giữ nguyên hán việt.
[2'> Ca vị ương: endless song, bài ca bất tận, là nhạc phim của Tân bến Thượng Hải
Khi hai người đến trường học, nghiên cứu sinh ở dưới lầu đi đi lại lại, rất nhiều người lẫn xe.
Ngày trở về trường, rất nhiều người quen sắc mặt hồng nhuận nhờ nghỉ đông ăn nhậu chơi bời, đều gặp thoáng qua.
Cố Thanh chào hỏi mấy người, liền cảm thấy như vậy tuyệt đối không được, cơ hồ mỗi người đến chào hỏi đều mang biểu tình Thanh Thanh Mạn cậu thật có phúc…. Đầu Bài bên cạnh cô, chậm rãi đi, thưởng thức vườn trường của cô, dường như không hề để ý những ánh mắt đánh giá công khai lẫn ngấm ngầm.
Nếu…… fan trên mạng của hắn biết…. Đầu Bài nhà mình bị nhiều mm [1'> bát quái vây quanh thế này, nhất định sẽ tổ đội đến headshot cô cho coi T T
Cô dừng bước.
Mạc Thanh Thành hình như thấy cô vào cửa rồi, nâng tay xem đồng hồ.
“Cố Thanh!” bên ngoài lầu ký túc chợt truyền đến thanh âm của Canh Tiểu Hạnh, “Cậu núp ở cửa nhìn ai đó? Soái ca sao?!”
……..
……..
Để ta chết đi……. trời ơi đất ạ, nhanh nhanh ném thiên lôi xuống đánh chết ta đi……
Cố Thanh cứng người, nhìn Canh Tiểu Hạnh đầy sức sống chạy đến, khóe mắt liếc thấy Mạc Thanh Thành đã buông tay xuống, khá thú vị nhìn qua chỗ này, rồi xoay người rời đi.
……..
……..
Hắn nhất định đã nghe thấy, nhất định nghe thấy rồi T T
“Sao cậu đần ra thế? Hôm qua gọi điện còn bình thường mà.” Canh Tiểu Hạnh cười tủm tỉm vươn tay quơ quơ trước mặt cô, “Nói mau, gặp mặt Đầu Bài đại nhân khuynh quốc khuynh thành kết quả thế nào?”
Cố Thanh yên lặng nhìn cô ấy.
“Vừa rồi Tuyệt Mỹ nhắn wechat cho mình, đại nhân đích thân đưa cậu về trường? Hai người tiến triển nhanh thật nha…..” Canh Tiểu Hạnh dùng ngữ khí hâm mộ, “Đầu Bài thật sự rất soái sao?”
Cố Thanh tiếp tục yên lặng nhìn cô ấy.
Cô bị kích thích suốt mấy tiếng, đã hết sức ứng phó mấy lời của Canh Tiểu Hạnh. Chỉ cảm thấy cuối cùng thì cổ họng Canh Tiểu Hạnh đã hoàn toàn hủy diệt hình tượng cô cố gắng duy trì cả buổi chiều và buổi tối, nhìn lén này nọ, thật sự rất dọa người.
Ký túc xá bốn người, chỉ có hai người các cô là bảo vệ nghiên cứu sinh, hai người còn lại đã sớm đi thực