
Tác giả: Thập Tứ Khuyết
Ngày cập nhật: 03:55 22/12/2015
Lượt xem: 1341685
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1685 lượt.
uan tâm, yêu quý của cô giáo, tình cảm mến yêu của bạn bè, nỗi buồn với các mức độ khác nhau, nỗi sợ hãi trước bóng tối, nỗi đau khổ do sự cô đơn mang lại như những người bình thường khác.
Mong rằng, tất cả những cô bé không nghe thấy và cả những cô bé nghe thấy đều được hạnh phúc.
Ngày 10 tháng 4 năm 2011
Hồi 1
Nàng tiên cá trong truyện cổ tích, vì để có được linh hồn bất diệt của loài
người, đã đổi lấy đôi chân bằng giọng nói của mình. Vậy thì, tôi tin chắc rằng, vì điều gì đó nên trước khi ra đời tôi đã phải hi sinh khả năng nghe của mình.
Chỉ cần có thể thực hiện được giấc mơ, thì những thứ gọi là mất mát ấy cũng đều rất xứng đáng.
Tôi cũng là một người cá.
***
Tám giờ sáng thứ hai, đường xá rất đông đúc.
Tô Hòa gắng sức điều khiển chiếc xe đạp điện len lách giữa dòng xe chen
chúc, mồ hôi túa ra như mưa, nhưng cô vẫn tỏ ra đắc ý:
- May mà chị rất sáng suốt, không đi tàu điện ngầm, cũng không chọn loại xe bus không thể nào nhích lên được, mà đã chọn đi xe đạp điện để đưa em đi thi S.S. Cứ tình hình này, thì hàng tiếng đồng hồ sau cũng chưa chắc đã thông
đường. Chị đúng là một thiên tài dự liệu như thần! Ha ha
Cười một hồi lâu vẫn không có tiếng hưởng ứng, nhưng Tô Hòa không để ý đến điều đó, bởi nhiều năm nay, cô đã quen với việc một mình nói một mình cười khi ở cùng cô em họ rồi.
Ở phía trước khoảng ba mươi mét là lối rẽ vào một con đường nhỏ ngoằn ngoèo, nếu đi theo lối đó thì có thể nhanh chóng đến S.S.
"Tốt lắm, nhân đà này ta sẽ tiến lên!". Nghĩ vậy, cô bèn nắm chặt lấy ghi đông, tăng hết tốc lực, rẽ vào đó. Đúng lúc đang chuẩn bị rẽ sang một con đường lớn khác thì bỗng nhiên một chiếc xe hơi màu đen từ đâu chạy tới, Tô Hòa vội phanh lại, nhưng không kịp, chỉ nghe một tiếng "rầm", chiếc xe đạp và cánh cửa xe hơi đã "hôn" nhau một cách thân mật.
Tô Hòa vội nhảy sang một bên, rồi nhanh chóng đưa tay ra kéo cô em họ, lo
lắng hỏi:
- Tiểu Ngu, em không sao chứ? Có bị va vào đâu không? Có bị đau ở đâu không? - Rồi lập tức đổi sang ngôn ngữ bàn tay: "Không sao chứ? Có đau không".
Tô Ngu, cô gái bé nhỏ chỉ cao đến vai của Tô Hòa, nhìn chị họ rồi lắc đầu vẻ bình thản.
- Không sao thật chứ? - Nhìn vào mắt em họ, Tô Hòa lại hỏi lại một lần nữa. Sau khi xác định chắc chắn rằng cô em không bị làm sao, cô mới thở phào,
lẩm bẩm:
- Trong cái rủi lại có cái may, nếu em mà có chuyện gì thì chị không biết
phải ăn nói thế nào với chú, thím, mẹ chị, bà ngoại và cả cha của chị nữa
Cô quay đầu sang nhìn chiếc xe đạp điện đổ kềnh bên cạnh, tuy không bị méo mó, nhưng rõ ràng bây giờ không thể đi được nữa.
Shit! Tô Hòa thầm rủa một câu, rồi đưa mắt nhìn về phía nạn nhân khác của sự cố trên - chiếc xe hơi màu đen trông rất đỗi bình thường của hãng Volkswagen. Xem ra chiếc xe ấy không hề hấn gì, Tô Hòa đảo mắt, trong đầu lóe lên một ý nghĩ.
Cô tiến về phía trước, gõ vào kính cửa xe dán kính sẫm màu.
Kính xe từ từ hạ xuống, lộ ra một khuôn mặt khiến người khác vừa nhìn đã
thấy bất ngờ.
Đó là một gương mặt giống như người lai, mái tóc dài đen mượt rất nghệ sĩ, bàn tay với những ngón thon dài. Dù nhìn dưới góc độ nào thì người đang ngồi ở ghế lái cũng là một người đẹp trai hiếm thấy. Anh ta đeo một cặp kính gọng nhỏ, rõ ràng là kiểu đẹp trai thư sinh của những anh chàng thường xuất hiện trong tưởng tượng của các thiếu nữ.
Tô Hòa nuốt nước miếng, sau đó nở một nụ cười tươi rói, chìa tấm danh
thiếp của mình ra, nói:
- Xin lỗi, tôi biết là tôi đã điều khiển xe sai luật, không may va vào xe của
anh, thật sự xin lỗi, tôi sẽ bồi thường mọi tổn thất. Nhưng chúng tôi thực sự đang rất vội, phương tiện giao thông của chúng tôi hiện giờ không thể sử dụng được nữa, không biết có thể phiền anh chở giúp chúng tôi một đoạn không? - Nói một thôi một hồi xong, không chờ đối phương lên tiếng, Tô Hòa đã tự mở cửa xe phía sau, kéo Tô Ngu cùng ngồi vào - Nhanh lên, Tiểu Ngu, vào đi, chúng ta cần đi nhờ xe của người tốt bụng này để tới S.S, không còn
thời gian nữa đâu!
Cô gái bé nhỏ có vẻ hơi phân vân, rồi nhìn về phía người đẹp trai ngồi ở ghế lái với ánh mắt khó xử.
Ánh mắt của chàng trai hơi dừng lại trên tấm danh thiếp, rồi ngẩng lên,
nhìn cô qua tấm gương chiếu hậu:
- S .S ?
- Vâng, chúng tôi phải tới S.S, là trường học rất nổi tiếng trực thuộc
SEASON, ngôi trường trên đường Hoàng Hậu ấy - Tô Hòa cướp lời.
- Tôi biết rồi! - Người thanh niên kia lạnh nhạt cắt ngang lời cô, đặt tấm danh thiếp xuống, rồi nổ máy, cho xe chạy về phía đường Hoàng Hậu.
- Cảm ơn anh, anh thật là tốt bụng! Tôi đang lo quá, tám rưỡi S.S bắt đầu
thi rồi, nếu để lỡ việc thi cử của Tiểu Ngu, thì tội của tôi càng lớn!
Chàng trai nhướn mày không nói gì. Tô Hòa tiếp tục nói một mình:
- Mức độ khó thi vào trường S.S thì mọi người đều biết rồi đấy, năm năm
nay tổng số trúng tuyển chỉ có bảy mươi tám học sinh, nghe nói năm ngoái còn tệ hại hơn vì gặp phải một ông thầy biến thái, những bảy trăm người nộp đơn, thế mà chỉ cho có ba người đỗ. N