
Tác giả: Du Huyễn
Ngày cập nhật: 03:13 22/12/2015
Lượt xem: 1341831
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1831 lượt.
m quá không? Nhưng mà còn Dẻ Dẻ có đồng ý không?-Khởi nhíu mày hỏi
-Không giấu anh, em và Thừa Tuyết đang hẹn hò. Ý kiến này em cũng đã nói với cô ấy, cô ấy cũng không từ chối.
-Hai đứa này, còn nhỏ như vậy đã bày đặt yêu đương còn lo cả chuyện đính hôn. Được rồi, anh hai cũng không phản đối.
-Thật sao? Sau này anh hai cũng phải nói tiếp em đó.
-Được.
Bởi vì tình yêu của Lạc dành cho Thừa Tuyết quá lớn khiến Khởi phải ngưỡng mộ.
-Anh hai...-Lạc bỗng dưng gọi anh
-Hm?
-Nếu sau này, em không thể chăm sóc cho Thừa Tuyết, anh phải thay em chăm sóc cô ấy.-Lạc hạ giọng, ngước nhìn Khởi
-Bạn gái của em, đáng nhẽ phải là em chăm sóc cô ấy.
-Em nói nếu, anh phải hứa với em. Em không muốn Thừa Tuyết đau khổ, em yêu nụ cười của cô ấy. Nếu như thật sự em không thể bên cạnh cô ấy, anh phải thay em làm cô ấy cười.
-Lạc, em nói gì vậy?
-Anh hứa với em đi.
Lạc đưa tay lên, muốn ngoéo tay với anh.
Khởi im lặng một lúc, nhìn bàn tay của Lạc đưa ra, chần chừ vài giây mới vươn tay lên móc ngoéo hứa với Lạc: "Được, anh hứa."
Nhưng mà, chính anh đã làm sai lời hứa. Anh không những làm Thừa Tuyết cười mà còn làm cô ấy phải khóc, phải đau khổ. Thù hận đã che mất lí trí của anh.
#3. Ngày mà cô quyết định chấm dứt với Nhậm Tử Phàm, trước đêm cô sẽ bay sang Las Vegas cô đã nhận được cú điện thoại của Nhậm Tử Phàm.
Ban đầu, cô không định nghe máy nhưng đến cuộc gọi thứ tư, cô mới bắt máy nghe.
Giọng anh khàn đục, đầy phiền muộn hỏi cô: "Em muốn biết những kí ức lúc trước của em không?"
Lúc đó cô sững người, tay cầm điện thoại lại run rẩy.
[...Nếu em muốn anh sẽ nói em nghe...'>
Thừa Tuyết cúi mặt siết chặt tay, một lúc lâu lại nói: "Không cần. Đã gọi là quá khứ đã là những chuyện đã xảy ra, em không muốn nhắc đến."
[...Vậy em, muốn biết về Lạc không?...'>
-Lạc...
Cái tên này, từ bao giờ lại bị lãng quên trong tâm trí cô?
[...Em có một tình rất đẹp với Lạc, làm anh phải ghen tị...'>
Cô có thể cảm nhận được nụ cười đầy thê lương của anh.
-Em, em chỉ muốn biết? Nếu anh là anh trai của Lạc, vì sao phải làm em đau khổ?
Cô đến bây giờ vẫn không hiểu rõ.
[...Là bởi vì, thù hận...'>
Đêm đó, cô đã khóc, khóc rất nhiều.
Anh kể cô nghe về ước mơ trở thành cảnh sát của mình, anh kể cô nghe về cái chết của cả nhà mình, anh kể cô nghe về những chuyện ba cô đã gây ra với anh, anh kể cô nghe về tình cảm lúc nhỏ giữa hai người.
Về sự thật, về con người thật - Khởi.
#4. Đêm trước ngày Thừa Tuyết và Trình Ngụy ra tòa ly hôn, khi ấy Thừa Tuyết năm trên giường nhắm mắt ngủ. Trình Ngụy từ thư phòng bước qua, bước chân đầy nặng nề, tiếng thở dài rất khẽ nhưng lại làm căn phòng vốn im ắng lại thêm não nề.
Trình Ngụy ngồi xuống bên giường, ngắm nhìn gương mặt của Thừa Tuyết. Anh muốn nhìn kĩ gương mặt của cô, bởi vì qua hết đêm nay, anh sẽ không được nhìn thấy gương mặt cô nữa.
Thời gian qua là một khoảng thời gian đầy đau khổ của anh khi phải ép mình lạnh nhạt với cô.
Trình Ngụy vươn tay ra vuốt tóc cô, chầm chầm sờ xuống má, dịu dàng.
Anh biết giữ cô bên cạnh cũng không thể vui vẻ, cô không yêu anh, anh có ép cũng chỉ làm cô thêm đau khổ. Anh muốn nhìn thấy cô hạnh phúc, có thể cười vui vẻ cho nên mới quyết định ly hôn.
Anh cúi người hôn lên trán cô, từ xuống mũi sau đó là bờ môi. Anh nhẹ nhàng chứa đầy ấm áp.
Anh nghiêng đầu, thì thầm vào tai cô: "Nếu như có một lần nữa, em vẫn chưa có ai đi bên cạnh, anh sẽ một lần nữa theo đuổi em, một lần nữa muốn ở bên cạnh em."
Anh ngồi thẳng người, tay một lần nữa xoa má cô, ánh mắt nhu tình ngắm nhìn cô.
Một lúc sau anh mới rút tay về đứng dậy rời đi.
Khi nghe thấy tiếng đóng cửa, Thừa Tuyết bừng mở mắt, nước mắt nhanh chóng chảy ra khỏi hốc mắt, tay cô nắm chặt lấy chăn co người lại.
Nếu có kiếp sau, cô nguyện sẽ ở bên anh.
~ TRỌN BỘ ~
Zing Blog
Cái gọi là duyên, đến một ngày nào đó lại gặp nhau!!! Không sớm, không muộn!
Hai năm sau...
-Alo?
[...Thừa Tuyết, đám cưới của tớ, cậu nhất định phải về nước đó...'>
-Nhanh như vậy đã tới?
Thừa Tuyết ngồi xuống ghế trong trường quay, phất tay bảo đạo diễn cứ tiếp tục.
[...Thế nào đây? Tớ đang thử áo cưới, ba ngày nữa sẽ vào lễ đường. Cậu không về, tớ sẽ tuyệt giao với cậu...'>-Diệc Thuần nghiêm giọng không cho cô từ chối
-Để tớ xem lại, bộ phim vẫn chưa quay xong.-Thừa Tuyết khó xử nói
[...Tớ không biết, nếu không tớ sẽ kêu Mặc Phong mua sẵn vé máy bay bắt cậu về...'>
-Mặc Phong cũng không rãnh đến mức đó. Hôm đó tớ sẽ tranh thủ đến.
[...Nhất định phải đến. Đám cưới của tớ muốn có mặt cậu...'>
-Nhất định. Tớ phải cúp máy rồi, pye.
Thừa Tuyết cúp máy, ánh mắt nhìn vào máy màn hình quay phim của đạo diễn.
Hai năm qua, sau khi ly hôn với Trình Ngụy, có một công ty ở Trung Quốc muốn hợp tác với cô để ra phim, cô cũng đồng ý. Ở Trung Quốc cũng đã hai năm.
Thời gian thật mau.
Nếu không vì đám cưới của Diệc Thuần, nhất định Thừa Tuyết sẽ không quay về Việt Nam. Cô thật sự rất khâm phục tình yêu của Diệc Thuần