Duck hunt

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Sau Khi Hôn Nhân Tan Vỡ

Sau Khi Hôn Nhân Tan Vỡ

Tác giả: Hân Hân Hướng Vinh

Ngày cập nhật: 04:29 22/12/2015

Lượt xem: 1341509

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1509 lượt.

u nhưng căn nhà này giá trị không ít. Tình huống này của Hàn Thanh Sơn bà không lạ, bà đang nghĩ làm thế nào để ông ta nhanh chết, chảy máu não thì đa số không sống được.
“Tiểu Dĩnh, con điên rồi, nếu ông ta không chết chúng ta sẽ bị đuổi ra khỏi cửa con có biết hay không. Ông ta không phải là cha con, không phải….”
“A. . . . . .”
Hàn Dĩnh bịt lấy lỗ tai hét lớn, thanh âm bén nhọn chói tai giống như phát điên, cái gì cầm trên tay cũng ném sang Triệu Hồng:
“Mẹ nói bậy, mẹ nói bậy, ông ấy là cha con, ông ấy chính là cha con……”
Triệu Hồng tức điên lên, không ngờ bình thường Hàn Dĩnh khí thế là vậy nhưng năng lực chịu đựng lại kém như vậy, có chuyện cỏn con vậy mà không chịu nổi, y hệt kẻ điên.
Triệu Hồng quyết định chạy nhanh tới đè Hàn Dĩnh lại giơ tay lên tát một cái vang dội:
“Con tỉnh táo lại cho mẹ, làm loạn gì đó? Lộ ra hàng xóm khai ra thì không tốt đẹp gì đâu!”
Vừa dứt lời chợt nghe thấy tiếng chuông cửa vang lên trong đêm tối rất chói tai khiến hai mẹ con sợ hết hồn.
Nhà của Hàn Gia ban đầu là phòng cơ quan mẹ Hàn Dẫn Tố phân cho, hiệu quả cách âm không tốt lắm, bên trái bên phải đều là hàng xóm mấy chục năm. Cách vách là Thím Trương vốn là người nổi tiếng thích chõ mõm vào chuyện người khác vừa nghe thấy động tĩnh liền vội vàng nhấn chuông cửa vừa lớn tiếng hỏi:






Hàn Thanh Sơn cũng không có nhiều thứ, trong phòng này bao nhiêu thứ đồ đáng tiền đều đã bị Triệu Hồng lấy đi hết, Hàn Dẫn Tố cũng không muốn truy cứu những điều đó, dù sao thì người cũng đã chết rồi.
“Tố Tố, đây là cái gì?”
Phương Chấn Đông không biết từ đâu lôi ra được cái hộp sắt loang lổ nhìn qua không giống như hộp chuyên dụng, anh tìm cái tua vit cạy ra, bên trong là một hộp gỗ rất tinh xảo, nhìn qua có vẻ cũ lắm rồi…..
Hàn Dẫn Tố sửng sốt, đây là đồ của mẹ, khi còn bé cô đã từng thấy qua. Cô mở hộp ra hình như đó là một quyển nhật ký, vừa mở ra đã thấy một tấm hình rớt ra.
Phương Chấn Đông cầm lên nhìn qua:
Giống như ý thức được mẹ tồn tại cái đầu nhỏ liền vặn vẹo uốn éo như gấp gáp quay về phía Hàn Dẫn Tố kêu lên. Bà Phương không khỏi cười dí nhẹ vào trán cháu:
“Đúng là tiểu quỷ, biết mẹ tới liền quên ngay bà nội!”
Ôm cháu lại, ánh mắt quét qua người con dâu không khỏi nhíu mày:
“Con gầy không ít đấy, mau vào thôi! Tiểu Manh Manh của chúng ta ra ngoài chơi một lát rồi, giờ vào bú sữa mẹ nào, chờ mẹ ôm cháu nha!”
Hàn Dẫn Tố tắm xong thay quần áo xong thì xuống đã thấy tiểu nha đầu nằm trong ngực bảo mẫu ngủ thiếp đi. Cô cẩn thận ôm lấy con vào ngực, cẩn thận quan sát thật lâu không rời. Bà Phương không khỏi lắc đầu nhỏ giọng nói:
“Yên tâm, đứa trẻ này ngoan lắm, ăn ngon ngủ cũng ngoan!”
Hàn Dẫn Tố giao con cho bảo mẫu, kéo tay Bà Phương nhỏ giọng nói:
“Mẹ, cám ơn mẹ, con con còn nhỏ con chỉ lo mẹ mệt!”
Bà Phương xì cười:
“Thôi, lời này con xem mẹ là người ngoài rồi. Nha đầu Manh Manh này vô cùng hoạt bát, cha chồng con sau khi tan việc liền ôm riết lấy, mẹ muốn ôm cũng không cho. Chỉ thừa dịp ông ấy làm việc mới trộm ôm được một chút thôi. Mà còn có bảo mẫu nữa mẹ sao có thể mệt được. Mấy hôm nay con lo tang sự mệt mỏi nên ăn chút gì đó đi rồi lên ngủ một giấc mới đúng. Mới vừa ở cữ xong thân thể vẫn chưa phục hồi không nên làm qua loa.”
Hàn Dẫn Tố lúc đầu thật không nghĩ tới Nhị lão Phương Gia lại là những vị hiểu chuyện như vậy. Đối với chuyện Hàn Gia liên tiếp gặp chuyện không may cô cũng có chút thấp thỏm trong lòng, dù sao người ta cưới vợ về cho con chứ ai vui lòng rước chuyện phiền toái về. Nhưng ông bà Phương lẫn Phương Chấn Đông và Phương Nam đều không nói một câu, thậm chí chuyện xấu xa như chuyện của Hàn Dĩnh còn giấu cô, phần săn sóc này cô không biết nên đền đáp sao cho phải.
Buổi tối cô nói với Chấn Đông mấy câu, Phương Chấn Đông nhướng mày đưa tay túm lấy cô vào trong lòng ngực mình:
“Em lại suy nghĩ lung tung gì đó? Nơi này là nhà của em, em là vợ anh mà còn muốn rạch ròi như thế sao? Xem ra em thiếu được dạy dỗ rồi!”
Miệng nói xong thì người đã đè cô xuống giường, bàn tay thuần thục thoát nhanh y phục của cô. Hàn Dẫn Tố còn chưa phục hồi tinh thần lại thì hai chân đã bị tách ra và “trọng kiếm” nhanh chóng mà đi vào khiến hai người đồng thời thở dốc một tiếng.
Phương Chấn Đông giữ lấy khuôn mặt cô bịt miệng nuốt vào tiếng cô vợ nhỏ đang cố cự tuyệt, phía dưới mạnh mẽ tiến lùi, tốc độ cùng với lực đã đến cực hạn khiến cho lý trí của Hàn Dẫn Tố trong nháy mắt bị bay hết ra ngoài…..
Phương Chấn Đông cũng nhịn sắp chết rồi, vợ anh mang thai rồi sinh con, ở cữ làm xong thì cha vợ lại xảy ra chuyện nên hơn ba tháng rồi chưa được ăn mặn, hôm nay được “khai trai” cho nên bất chấp tất cả.
Phương Chấn Đông biết lấy tính ngượng ngùng của vợ nếu anh mềm lòng nhất định không được tận hứng. Đối phó với tính tính quái gở này phải trực tiếp tấn công để cho cô không còn ngọ nguậy được nữa.
Nhưng thân thể vợ anh hình như càng ngày càng đầy đặn, hơn nữa ngực còn rỉ sữa ra:
“Á. . . . . . đau.