XtGem Forum catalog

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Sau Khi Hôn Nhân Tan Vỡ

Sau Khi Hôn Nhân Tan Vỡ

Tác giả: Hân Hân Hướng Vinh

Ngày cập nhật: 04:29 22/12/2015

Lượt xem: 1341549

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1549 lượt.

sống cho anh trai mà trong lòng tràn đầy tuyệt vọng. Cô lấy điện thoại ra tuyệt vọng gọi cho số điện thoại và cầu mong kỳ tích sẽ xuất hiện, mong mỏi Hàn Dẫn Tố sẽ nhận cú điện thoại này.
Tác giả có lời muốn nói: cứu trợ thỉnh không biết, động đất cũng không trải qua qua, lính cũng chưa từng làm qua, cho nên chỗ nào viết không hợp mọi người mắt nhắm mắt mở bỏ qua nha.
Cảm ơn á! Còn cẩu huyết nhất định phải có, ngược thì hết rồi. Mưa gió qua đi vẫn còn nhiều tình tiết ví dụ như là cha Hàn Dẫn Tố, Hàn Dĩnh, đợi chút, còn có hai người mây tan trăng sáng gần nhau, rất nhiều đó!!!






Thật ra thì Phương Nam cũng biết mình khi tuyệt vọng thì cái gì cũng có thể thử được, mặc dù Hàn Dẫn Tố nhận điện thoại thì sao? Cô đang ở nước ngoài xa xôi sao có thể trong thời gian ngắn nhất xuất hiện tại bệnh viện, mà anh trai cô có thật có chờ được lâu như vậy hay không.
Nhưng Phương Nam vẫn có hy vọng xa vời, cô cảm thấy mình đang ở trong tối nhưng ông trời sẽ không tàn nhẫn như vậy, ông trời sẽ không tàn nhẫn với người có tình.
Điện thoại thông, trong tai nghe truyền đến giọng Hàn Dẫn Tố có vẻ mệt mỏi:
"Phương Nam, tôi là Hàn Dẫn Tố."
Hy vọng trong lòng Phương Nam không còn mong manh nữa, hơn nữa cô còn nghe thấy trong tiếng điện thoại truyền đến tiếng nhộn nhịp của sân bay, cô có chút gấp gáp mở lời:
Hàn Dẫn Tố sửng sốt, nghi hoặc nhìn ông:
"Người trong tranh này ân sư biết?”
Ngay lập tức trên khuôn mặt ông tràn đầy hoài niệm cùng tiếc nuối, Hàn Dẫn Tố vẫn còn nhớ lời ông nói trước đây càng khiến cô cảm thấy thế giới này quả là có chuyện hoang đường.
"Đây là cố nhân của ta cũng là người ta đã từng yêu, chỉ là khi đó chúng ta còn trẻ không xác định được lòng mình, mà cô ấy thì không thể xa cách quê hương nên giờ giữa chúng ta chỉ còn hồi ức và tiếc nuối. Cho đến bây giờ ta mới hiểu thì ra bỏ lỡ nhất thời chính là bỏ lỡ cả đời!”
Hàn Dẫn Tố không biết nên phản ứng như thế nào nữa, trong cảm nhận của cô, mẹ luôn săn sóc, luôn lịch sự tao nhã như vậy, chợt cô nhớ lại giữa hai chân mày của mẹ luôn có một khoảng không u buồn. Mặc dù nhẹ nhưng không phải là không có dấu vết, hơn nữa cùng nán lại với ân sư mấy ngày này cô phát hiện ân sư có nhiều thói quen giống thói quen của mẹ cô.
Nếu như tất cả đây không phải trùng hợp thì đã nhiều năm như vậy người mẹ yêu trong lòng có thể không phải là cha mà người trước mặt cô đây, ân sư Lý Thanh Trần.
Cảm giác cha phản bội lại lần nữa dâng lên trong đầu cô khiến cô không có tâm tình để ở lại nữa. Cô phải về để tìm hiểu rõ đồng thời cô cũng muốn hỏi hỏi lại lời cha muốn nói rồi thôi đó. Có thể là cha đã biết những chuyện này, dù sao cũng là người vợ sống cùng nhau đến nửa đời người, có yêu mình hay không thì cũng dễ dàng biết được. Chẳng lẽ là vì vậy nên cha mới….
Hàn Dẫn Tố khẩn cấp muốn biết chân tướng, cô muốn hỏi ba xem rốt cuộc là có chuyện gì đã xảy ra, có phải bởi vì chính nguyên nhân ngày mà sau khi mẹ mất tất cả mọi thứ của mẹ cha cất hết thậm chí cô muốn nhìn cũng không cho?
Hàn Dẫn Tố cũng không nói cho ân sư biết nguyên nhân chính, trước mắt cô cũng không biết nên đối mặt với ông như thế nào vì vậy nên dứt khoát viện cớ về nước.
Cô cũng không ngờ tới vừa xuống máy bay lại nhận được tin dữ như vậy, Phương Nam nói rất nhanh nhưng cô vẫn nghe được rõ ràng.
Cô ngay cả hành lý cũng không để ý tới, điên cuồng trở lại quầy vé, mặc dù cô đà điểu trốn ra nước ngoài nhưng cô chưa bao giờ nghĩ tới người đàn ông kia sẽ chết. Anh là người đàn ông cường thế, đứng ở đó tựa như ngọn núi ngàn năm sao anh có thể chết được. Vào giờ phút này bao nhiêu băn khoăn trong lòng cô bay biến hết, trong đầu chỉ có ý nghĩ đó là Phương Chấn Đông không thể chết được. Cô không cho phép anh chết, anh mà chết cô biết làm sao bây giờ, đứa bé trong bụng cô biết làm sao?
Cô mang thai tiểu sinh mệnh vẫn chưa tới hai tháng, dường như không có một chút cảm giác tồn tại chân thật nhưng hiện tại cô vô cùng xác định. Cho nên lần này trở về nghiêm túc mà nói cũng không hẳn vì chuyện của cha mẹ mà cũng là vì Phương Chấn Đông, cô bỏ anh không được cho nên càng không cho phép anh bỏ cô.
Phương Nam để điện thoại xuống, Phương Hoa trung trực tiếp hỏi:
"Nha đầu kia trở về nước?"
Phương Nam gật đầu một cái, trong lòng ông âm thầm thở phào nhẹ nhõm, đỡ vợ ngồi xuống dãy ghế ở ngoài hành lang. Mặc kệ như thế nào thì đây cũng là tin tức tốt, Phương Hoa biết ý chí con trai mình bền bỉ, chỉ cần trong lòng anh còn nhớ thương thì anh sẽ không chết, về điều này ông vô cùng xác định.
Lúc Hàn Dẫn Tố đến thì Phương Chấn Đông vẫn còn hôn mê sâu, nhìn thấy anh nằm ở đó không nhúc nhích trước mặt cô bỗng tối sầm, nếu không phải vì Phương Nam đỡ cô thì cô đã ngồi phịch xuống đất.
"Hàn Dẫn Tố, anh trai tôi còn chưa có chết, cô bình tĩnh lại một chút đi, anh vẫn còn sống, bác sỹ nói chỉ cần trong vòng 12 tiếng anh ấy có thể tỉnh lại thì có thể sống, bây giờ mới qua 8 giờ thôi. Hàn Dẫn Tố, cô nghe tôi nói chứ? Cô ngh