
Tác giả: Một Nửa Linh Hồn
Ngày cập nhật: 04:13 22/12/2015
Lượt xem: 134869
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/869 lượt.
sơ sinh, trông dáng vẻ thật vô hại đối với động vật. Tại sao khi mở mắt ra thì biến dạng hết nhỉ? Có lẽ là do cặp mắt hắn không được, gian xảo tà ác, nhưng khi hắn cười thì cũng không tệ lắm.....
Sao thế này, sao tim cô bỗng đập dữ dội vậy? Thật là....kỳ lạ quá đi.....
Chờ đã, chẳng lẽ cô đã thích hắn à?
Ôn Tâm bỗng nhảy khỏi giường, nhận thức này khiến cô bần thần cả người, cô lắc đầu quầy quậy.
Không! Tuyệt đối không thể! Cô đâu phải người mắc bệnh thích bị ngược đãi, làm sao có thể thích tên biến thái này nhỉ? Dù rằng tên biến thái rất đẹp trai, nhưng đẹp trai thì được quái gì nào! Cuối cùng cũng bị con chốt nuốt mất! (Đẹp trai tiếng Hán dùng từ Soái. Soái: chủ soái trong cờ tướng.) Đúng! Nhiệm vụ cấp bách bây giờ là tìm cách trở lại thành hình người chứ không phải ngồi suy nghĩ vớ vẩn ở đây.
Đúng! Không sai.
Ôn Tâm thầm trấn an trong lòng, ngước đầu nhìn bầu trời đầy sao ngoài cửa sổ, lòng băn khoăn: Thứ ràng buộc sâu sắc nhất trong lời nói của con mèo đen, rốt cuộc là gì nhỉ?
Á! Sao băng!
Bỗng dưng, giữa bầu trời đêm, sao băng xẹt ngang tạo thành đường cong màu vàng kim sáng chói rực rỡ.
Ôn Tâm nhanh nhạy nhảy lên cửa sổ, mười vuốt chắp lại, nhắm mắt cầu nguyện với ngôi sao. Không phải cô tin tưởng nó hoàn toàn, mà là dù sao cũng miễn phí, với lại cũng chẳng có chứng cứ chứng minh nó không linh nghiệm.
Một ngày thành người
Gió xuân thổi qua, vừa mang chút ấm áp vừa mang chút hơi lạnh, ánh mặt trời chan hòa, những tia sáng chói lọi khẽ phớt qua, lười nhác soi lên những cành cây, trên cành cây cũng có một con mèo trắng biếng nhác há to mồm ngáp, nằm bẹp xuống thân cây chìm vào giấc ngủ.
Cành cây vươn dài vào tận trong phòng, một bàn giấy, một chiếc ghế, Nam Cung Cẩm đang phấn đấu trong một đống sổ sách trên bàn, từng đốm sáng xuyên qua cành cây rọi vào bên cửa sổ, phản chiếu lên gương mặt cương nghị của y. Khoảng một canh giờ sau, y mới đứng dậy, thư thả vươn vươn vai, sau đó đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, nói với con mèo lười: "Nhóc con, xuống đây đi, ta xong rồi. "
Con mèo trắng từ từ mở mắt ra, bò khỏi cành cây, rũ rũ đôi tai, sau đó lại rũ rũ chiếc đuôi, nhảy thẳng ra phía trước vọt lên trên bàn sách.
Họ đã cư xử với nhau theo cách này, rốt cuộc có gọi là một bắt đầu mới không nhỉ?
"Mi thật đáng yêu hết sức, nào, để ta bế một tí. " Nam Cung Cẩm liền đưa hai tay ra đòi bế cô.
Nghe từ bế, Ôn Tâm sợ đến giật lùi ra sau ngay.
Hắn, rốt cuộc có xem cô là một sinh vật có ý thức tự chủ không vậy?
"Nhóc con, để ta bế một tí có mất miếng thịt nào đâu. " Y nhướn mày, lắc đầu.
"Meo! " Mèo mà ngươi cũng sàm sỡ à! Ôn Tâm biết hắn không hiểu cô nói gì, bèn trừng mắt nhìn y.
Đôi mắt tròn xoe long lanh nhìn thẳng vào mắt Nam Cung Cẩm. Đẹp thật, là phỉ thúy, hay là nước biển đang gợn sóng? Dòng chảy nhẹ nhàng trôi vào lòng y, một thứ cảm xúc rung động xưa giờ chưa hề có.
Làm gì nhìn cô như vậy nhỉ? Mặt cô dính bẩn à?
Ánh mắt kỳ lạ của Nam Cung Cẩm khiến cô rất không thoải mái, lúc đó Ôn Tâm mới sực nhớ lúc nãy mình ăn cơm xong mà chưa lau mặt, chẳng lẽ mặt dính thức ăn bẩn? Cô vội dùng lòng bàn tay chùi mặt.
Thấy trong lòng bàn tay có dính một hột cơm, quả nhiên có dính thức ăn thừa! Mất mặt ghê! Hèn gì Nam Cung Cẩm nhìn cô bằng ánh mắt kỳ lạ như vậy.
"Thiếu gia! " Liễu Nghị tay ôm một con mèo đen đi tới.
"Ơ? Sao vô duyên vô cớ ngươi lại mang một con mèo tới? " Nam Cung Cẩm đứng dậy thắc mắc hỏi.
Liễu Nghị thả con mèo đen trong lòng xuống đất, liếc qua Tiểu Bạch bên cạnh, cười giải thích: "Thiếu gia, chẳng phải trước khi người luôn muốn tìm người bầu bạn với Tiểu Bạch sao? Tôi tìm rất lâu, cuối cùng mới tìm được con mèo đen Ba Tư thuần chuẩn này. "
Nam Cung Cẩm sửng sờ vài giây.
"Bầu bạn với nhóc con? " Hai mày y thắt thành một gút to. "Ta nói bao giờ nhỉ? "
"Thiếu gia người quên rồi à? " Liễu Nghị nghiêm mày. "Trước khi người đi Hàng Châu, chẳng phải tiếc nuối rằng chưa tìm được cho "Tiểu Bạch" một nàng dâu để nó sinh mèo con sao? Bây giờ Tiểu Bạch chưa chết, tôi bèn đốc thúc người hầu làm theo yêu cầu thiếu gia, cuối cùng tìm rất lâu mới thấy con mèo đen này. "
Ôn Tâm thẫn thờ há hốc mồm, sao...sao lại có loại người như vậy nhỉ? Cô còn tưởng tên biến thái chết tiệt cuối cùng đã chịu buông tay rồi, ngờ đâu tên này lại đùa to như vậy, lại dám tìm một con mèo để phối giống cho cô?!
Ôn Tâm bực bội meo meo vài tiếng với con mèo đen, con mèo đen đó hiểu nhầm ý, đứng thẳng dậy đi đến bên cạnh Ôn Tâm, tỏ thiện chí dựa sát cơ thể cô, đuôi mèo quất lên người cô. Cảm giác này....khiến cô dựng cả lông mèo lên, ghê tởm quá.
Ôi! Không phải là nó đã tới thời kỳ động dục rồi chứ? Ôn Tâm trừng to mắt mèo, né sang một bên, sau đó mèo đen meo meo vài tiếng mà cô hoàn toàn không nghe hiểu nổi.
Chẳng bao lâu, mèo đen lại xích đến gần hơn, lần này nhiệt tình hơn nữa.
"Mèn ơi! Mi né sang bên có được không, đông dục thì tìm người khác đi, đừng có sát lại gần đây! " C