XtGem Forum catalog

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Say Say Kiều Thê

Say Say Kiều Thê

Tác giả: Huyễn Hoa Chi Nguyệt

Ngày cập nhật: 03:57 22/12/2015

Lượt xem: 134561

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/561 lượt.

thấy gương mặt sưng đỏ đầy vết thương của Phong Chính, nàng nức nở nén giận nói, “Huynh xem huynh kìa, bị người ta đánh đến như vậy, tại sao không biết đánh trả chứ hả?” Trong lòng nàng rõ ràng biết hắn chính là vì mình, nhưng vẫn không kềm được mà bật hỏi.






Phong Chính cầm tay Loan Loan, cười cười, căng thẳng nói, “Là bọn hắn thả nàng ra sao? Bọn chúng đi đâu hết rồi?”
Loan Loan lắc đầu, “Không có, không biết làm sao mà dây thừng trói ta tự động tháo giải. Lúc ấy ta chỉ lo khóc, cái gì cũng không nhìn được, chỉ biết hiện tại tên Mã gia đang nằm chết bên kia, tên hỗn đản đánh huynh lúc nãy thì không thấy đâu.”
Phong Chính chậm rãi phỏng đoán, “Có thể bọn chúng vì tranh chấp chia chác tiền bạc mà xảy ra nội chiến, tên Sa Tam giết Mã tặc rồi bỏ chạy. Nhưng gì cũng được, chỉ cần nàng không sao là ta yên tâm rồi. Nàng dìu ta đứng dậy đi.”
Phong Chính nương theo sức Loan Loan mà đứng lên, rung rung giũ sạch hết bụi bẩn trên quần áo, từ ống tay áo hắn đột nhiên rớt ra một đồ vật, Loan Loan nhặt lên nhìn kĩ thì thốt lên kinh ngạc, “Là ngân phiếu.”
Phong Chính tiếp lấy đếm lại, không ít không nhiều, vừa vặn đúng năm mươi lượng. Đã xảy ra chuyện gì, Sa Tam giết Mã gia nhưng lại không lấy tiền đã bỏ chạy? Chẳng lẽ mưu đồ của hắn chỉ vì một chút tư hận, năm mươi vạn lượng chỉ là ngụy trang để dụ dỗ Mã tặc hợp tác với hắn? Không có đạo lý a, Sa Tam nếu không tham tài thì năm đó đã không làm hàng giả, lấy giả đổi thật kiếm một món lợi kếch sù. Không lẽ…. Không lẽ…. Thôi quên đi, Loan Loan không có việc gì là tốt rồi, những chuyện khác từ từ nghĩ sau. Nhưng mà… Sắc mặt Phong Chính đột nhiên ảm đạm, hắn cúi đầu nói, “Loan Loan, Sa Tam bắt cóc nàng tất cả đều vì lỗi của ta… Xin lỗi nàng…”
Loan Loan cười rạng rỡ, khuôn mặt nhỏ nhắn sáng ngời, tung tăng nhảy nhót chạy về phía sau Phong Chính vượt lên nhanh. Phong Chính choáng váng một chút rồi quay người lại nhìn, thì thấy Loan Loan đang ôm chầm lấy một người vừa cười vừa nhảy. Tuy rằng đối phương là nữ nhân, nhưng cử chỉ tình cảm hào hứng của Loan Loan làm trong lòng Phong Chính nảy sinh chút khó chịu đố kị. Vừa rồi bọn họ cũng không được vui vẻ như vậy a! (Vivi: hắc hắc, anh ăn dấm chua kìa.)
Phong Chính chìm ngập trong biển dấm chua đố kị, thì Loan Loan thân mật kéo Mạch Tang đến gần. Nàng thúc giục Phong Chính, “Nhanh, mau gọi đại tỷ đi.”
Đại tỷ? Vì là đại tỷ nên nàng mới cao hứng như vậy? Phong Chính nhất thời còn chua xót không nói được lời nào.
Loan Loan mất hứng, buông Mạch Tang ra, đến bên cạnh lay lay hắn, “Phong Chính, mau gọi đại tỷ đi.”
……..Đại tỷ. Phong Chính vội hoàn hồn, mở miệng cung kính gọi một tiếng, “Đại tỷ.” Thì ra đây là một trong mấy vị nghĩa tỷ mà Loan Loan luôn miệng nhắc tới. Xem ra hôm nay hắn và Loan Loan được cứu ít nhiều cũng có liên quan đến nàng ta.
Mạch Tang mỉm cười, “Thật sự thật có lỗi, bởi vì ta lo lắng chạy đi quan sát bốn phía xung quanh khiến cho ngươi bị đánh thê thảm.”
Quả nhiên như vậy! “Không có gì, hôm nay được cứu giúp phải hết lòng cám ơn đại tỷ.”
Loan Loan vui vẻ hỏi, “Đại tỷ, sao tỷ lại biết muội ở đây?”
“Bởi vì ta đã đến Phong Gia Bảo.”
Phong Chính nhất thời nghi hoặc hỏi, “Nhưng ta không để lại bất kì tin tức nào….”
Mạch Tang thở dài, “May mắn lá thư này tuy bị ngươi đốt nhưng vẫn còn sót lại chút ít,” nàng nghiêm túc phê bình, “ngươi lần này thật là không cẩn thận, gặp những thời điểm như thế này thì càng cần đề phòng hơn chứ, sao ngươi lại liều lĩnh như thế.”
Phong Chính cung kính nói, “Đúng vậy, đại tỷ giáo huấn rất đúng, về sau ta nhất định sẽ chú ý.” Phong Chính lại khó hiểu hỏi, “Đại tỷ, không biết ngươi tới đây lúc nào?”
“Cùng một ngày khi ngươi tới.”
“Nhưng ta chưa hề thấy qua ngươi.”
“Ta đến đây không nhất định phải vào khách điếm. Sa Liễu trấn hiện tại đã bỏ hoang hơn phân nửa, khiến bọn cướp tìm được một nơi ẩn thân rất tốt, cũng tự nhiên trở thành nơi ta ẩn núp quan sát động tĩnh xung quanh vô cùng tiện lợi.”
Lúc này Phong Chính đối với Mạch Tang vạn phần bội phục. Trong lòng nghĩ thầm khó trách Loan Loan mỗi lần nhắc đến nàng ta thì vẻ mặt muôn phần kính nể.
Nghe Phong Chính và Mạch Tang trò chuyện nửa ngày, Loan Loan vô cùng mất hứng, “Hai người các ngươi nói xong chưa, các người không phải quên bẵng đi ta rồi chứ?”
Mạch Tang nắm chặt tay Loan Loan cười rộ lên, “Muội nha, tiểu nha đầu này, thật sự là một khắc cũng không thể im lặng. Làm sao chúng ta có thể quên muội chứ, bọn ta đến đây chẳng phải muốn đem muội trở về Phong Gia Bảo sao?”
Loan Loan cười thích chí, kéo tay Mạch Tang cùng Phong Chính, “Vậy thì đi nhanh đi.”
Trở lại Phong phủ, khi ba người bước vào cửa đã thấy cả đám người Phong Kỳ đứng sẵn chào đón. Mạt Đại Đại giữ chặt lấy Loan Loan nhìn khắp nơi đánh giá, xem có bị thương tích gì không rồi mới an tâm, vừa quay đầu lại thì thấy vết thương trên mặt Phong Chính, trong lòng vô cùng đau đớn thương xót, vội thúc giục người đi gọi đại phu. Phong Kỳ đứng một bên