
Tác giả: Huyễn Hoa Chi Nguyệt
Ngày cập nhật: 03:57 22/12/2015
Lượt xem: 134562
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/562 lượt.
quan sát, tuy rằng đứa con có chút ngoại thương ngoài da, nhưng cũng đã cùng Loan Loan bình an trở về, trong lòng thật cao hứng, còn mang theo chút tự hào. Hải Tứ và Vương Tán nghe Mạch Tang tường thuật lại mọi việc sau đó sai người đến Sa Liễu trấn thu thập tàn cuộc.
Sau nhiều ngày kềm nén, Phong Gia Bảo một lần nữa lại náo nhiệt. Vài ngày sau –
“Cha, nương, có chuyện không tốt rồi.” Phong Chính chạy nhanh vào.
Phong Kỳ không chút hoang mang, nâng chén trà lên thổi thổi, thập phần thích ý nhấp môi vài ngụm, rồi từ tốn hỏi, “Có chuyện gì vậy?”
“Loan Loan lại không thấy. Con tìm khắp nơi nhưng cũng không thấy nàng.”
Mạt Đại Đại liếc mắt nhìn trượng phu rồi ngữ điệu bình thản, “Nàng đã đi rồi.”
“Đi rồi?” Phong Chính bỗng choáng váng.
“Ân, mới vừa cùng Mạch Tang rời đi.” Phong Kỳ bổ sung.
Lúc này Vương Tán vừa đi đến, nhìn thấy Phong Chính thì vui mừng nói, “Đại đương gia, ta đã sai người tìm ngươi thật mệt a. Hàng hóa vừa chuyển đến nơi, ngươi có muốn ra nhìn thử không?”
Phong Chính nhắm mắt làm ngơ những lời của Vương Tán, người đứng đờ đẫn ra, miệng lẩm bẩm, “Đi rồi, nàng làm sao lại ra đi chứ, có lẽ là do đại tỷ lôi kéo nàng đi.”
Vương Tán chăm chú nghe xong, không hiểu chuyện gì, đưa mắt nhìn về phía Phong Kỳ. Phong Kỳ đành chịu lắc đầu. Vương Tán lại nhìn về Mạt Đại Đại, sau đó nở nụ cười. Vương Tán nghe Phong Chính nói thầm mấy lần thì tự khắc minh bạch mọi chuyện, không khỏi bật cười.
Hắn cứ cười rũ ra, Phong Chính định thần lại, nhìn Vương Tán ngây ngô không hiểu chuyện gì đã xảy ra. Mạt Đại Đại bước lên phía trước, nắm lấy tay con trai, quay đầu về hướng Vương Tán khen, “Ngươi xem hài tử của ta này, việc làm ăn buôn bán suy nghĩ cẩn trọng tích cực nhưng đụng đến chuyện tình cảm thì lại ngây ngốc như khúc gỗ thế kia?”
Vương Tán cười đáp, “Đại đương gia là vì tình làm cho bản thân mê muội mới trở nên khờ khạo, nhưng mà mười đôi nam nữ thì hầu như đôi nào cũng thế.”
Phong Chính không hờn giận, chỉ khẽ cười lạnh, “Nghe ngươi nói vậy trước tình hình này ta cũng hiểu sơ sơ rồi, các người thật chất ai cũng biết chuyện Loan Loan bỏ đi, chỉ mình ta là không hay biết gì.” Giọng nói đã có đôi chút giận dữ.
Mạt Đai Đại thở dài, “Đứa nhỏ này, lại bắt đầu đưa mình vào ngõ cụt không lối thoát. Loan Loan tuy rằng hay thích chơi đùa nhưng gặp chuyện đại sự thì nàng rất hiểu biết. Vì sao nàng chỉ không nói với một mình ngươi, tự nhiên ắt phải có nguyên nhân, hơn nữa nương nghe nàng trình bày thì quả thật là rất có lý.”
Sắc mặt Phong Chính dịu hẳn lại. Mạt Đại Đại nhìn Phong Chính cười cười sau đó nói nhỏ vào tai hắn mấy câu, hắn vừa nghe xong thì mặt mày rạng rỡ sáng hẳn lên.
Khoảng giữa trưa, Lý Tứ gác cổng Lâm phủ đang gật gù lim dim ngủ, thì đột nhiên bị một tiếng ồn đập cửa liên hồi đánh thức. Hắn xoa xoa đôi mắt lờ mờ, vươn vai duỗi lưng rồi đứng dậy chậm chạp ra mở cửa. Lý Tử mở hé hé cửa lớn, hắn thò đầu ra, vẻ mặt nghi hoặc nhìn người gõ cửa hỏi, “Ngươi tìm ai?”
“Là ta a. Đại tiểu thư.”
Lý Tứ ngơ ngác nhìn một hồi, trước mặt hắn là một thiếu niên tuấn tú nhưng nhìn kĩ rõ ràng là đại tiểu thư cải nam trang. Hắn cuống quít mở cửa đón Loan Loan vào, một mặt lại nói , “Tiểu nhân vào trong thông báo cho mọi người.”
Loan Loan gật gật phân phó, “Ngươi đi mời cha mẹ và các ca ca ở đại sảnh chờ ta.” Sau đó nàng trực tiếp đi về khuê phòng của mình. Dọc đường đi có vài hạ nhân chặn lại nhưng khi nhìn rõ thân phận nàng đều trở nên kinh ngạc.
Loan Loan đi một chút rồi chợt ngừng lại, đứng ngây ngốc nhìn căn phòng xa vắng đã lâu. Nàng không khỏi kích động trong lòng. Nàng đẩy cửa ra, nhìn quanh một vòng xem xét, rồi nhẹ nhàng bước vào.
Trong phòng vẫn như trước khi nàng rời đi, thậm chí mọi vật đều không một chút bám bụi. Nương nhất định phân phó nha hoàn thường xuyên quét dọn. Lúc này Loan Loan thật muốn ngã nhào trên chiếc giường êm ái đánh một giấc ngon lành, bởi vì không khí này mới thật sự quen thuộc với nàng. Nhưng mà hiện tại không phải thời điểm để nghỉ ngơi, nàng cần có việc phải làm.
Ngoài đại sảnh, Lâm gia phu phụ và bốn vị công tử sớm đã tề tụ đông đủ. Loan Loan hít sâu một hơi rồi bước vào, trong lòng có chút hơi lo lắng. Lâm phu nhân nhìn thấy Loan Loan mà không hề niềm nở như dự liệu, chỉ bình thản nói, “Con đã trở lại.” Giống như thể Loan Loan chỉ rời nhà du ngoạn một vòng rồi trở về không gây sóng gió gì.
Loan Loan sững sờ nhìn phụ thân. Đây thật sự là cha ta sao? Làm sao có thể bình tĩnh như vậy chứ? Hay là đã bị ta làm cho hồ đồ rồi?
Lúc này Lâm đại thiếu gia mở miệng, “Loan Loan, muội gọi mọi người đến đại sảnh để làm gì?”
Làm cái gì? Loan Loan nhìn đại ca của mình, cân nhắc xem có nên chờ ai đó la mắng trước hay là tự mình thành tâm nhận sai. Loan Loan đảo mắt nhìn qua ba vị ca ca còn lại – nhị ca, thần sắc bình thản nhâm nhi tách trà, tam ca và tứ ca đang thì thầm to nhỏ điều gì đó, phát hiện Loan Loan đang nhìn mình thì Tứ thiếu gia không hề ngại ngùng cười lại