80s toys - Atari. I still have

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Scandal Giá Trên Trời

Scandal Giá Trên Trời

Tác giả: Liên Tâm

Ngày cập nhật: 04:05 22/12/2015

Lượt xem: 1341207

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1207 lượt.

nóng bừng, cô bắt đầu căng thẳng, lòng bàn tay toát mồ hôi.
Sau khi hát xong “My girl”, Lăng Bách đứng giữa trung tâm sân khấu, giữa muôn vàn ánh đèn chiếu rọi, anh nhìn cô, thần thái tươi tỉnh: “An Dao, khi cả thế giới này bỏ rơi em, anh dùng cách ngu ngốc nhất để giúp em, đó chính là ở bên bảo vệ em. Anh đã từng nói, anh sẽ như ngôi sao Bắc Cực không rời không bỏ em. Hôm đó em hỏi anh, tặng em 520 chú cá hôn nhau là có ý gì… Thực ra…” Anh dừng lại, giọng nhẹ hơn nhưng ánh mắt lại chan chứa tình cảm: “Khi đó anh nói vì cá ở trong nước, giống như em trong lòng anh, thực ra không chỉ có vậy, còn có một câu nữa nhưng khi đó anh không dám nói, bởi vì anh sợ lời hứa chẳng thể nào thực hiện được. Nhưng bây giờ anh muốn nói ra, cá với nước cả đời không chia ly, bởi vì cá tồn tại nhờ nước, vì vậy anh cũng hy vọng sẽ mãi mãi ở bên em, không bao giờ chia lìa.”
Toàn sân vận động lặng im, đợi anh tiếp tục tỏ tình.
Lăng Bách nhìn An Dao, từng câu, từng lời nói ra đều khiến người ta cảm động: “Có nhiều người nói, cả đời này bên nhau là được rồi, đừng cầu mong có kiếp sau, nhưng An Dao à, anh rất tham lam, muốn đời này ở bên em, càng mong kiếp say có thể tiếp tục trả em một kiếp nữa… Vì thế ca khúc tiếp theo đây dành tặng em, my girl, ‘Kiếp sau, trả em một đời”’.
Người hâm mộ nín thở nhìn người trên sân khấu, đột nhiên tiếng vỗ tay vỡ òa khắp các khán đài.
Lăng Bách đợi tiếng vỗ tay kết thúc mới bắt đầu hát đầy tình cảm.
“Khi ấy ánh mắt em hơi tự ti
Thần thái bất an trên mặt xuyên qua ánh sáng
Anh nhìn em, chẳng hiểu rõ vận mệnh đã tích lại bao nhiêu nỗi đau
Hôm ấy ánh mắt anh cứ do dự
Gương mặt thương cảm in bóng trên cửa sổ
Em nhìn anh, chẳng thể phân biệt nỗi đau của sự đồng cảm và tình yêu thật giả
Hôm đó em quay lưng bước đi, bóng dáng cô đơn khiến người ta hoảng hốt
Anh đang nghĩ là ai đã quyết định thiên la địa võng của kết cục tình yêu
Là ai đã nói tình yêu chỉ như một giấc mộng, lẽ nào em không biết
Khi em nói không yêu anh, ánh mắt lại như đang nói dối
Ai nói vận mệnh chỉ như một canh bạc, lẽ nào em đoán không ra
Anh nói đã yêu sự dịu dàng của em, dường như lúc nào anh cũng ở trên thiên đường.”
Người hâm mộ im lặng lắng nghe, giai điệu ngọt ngào và cảm động, từng câu từng chữ sâu sắc khiến người ta ngạt thở. An Dao mở to mắt nhìn người trên sân khấu, đằng sau lưng anh là ánh sáng lấp lánh như pháo hoa đang bung nở. Trong đôi mắt anh có ánh sáng đang chiếu rọi, đôi mắt dịu dàng khiến người ta muốn chết chìm trong đó.
Ca khúc kết thúc, người hâm mộ điên cuồng la hét, khán giả toàn sân vận động đứng dậy vỗ tay, ngay cả khách mời cũng đứng dậy.
Bất kể ca từ hay giai điệu của ca khúc này đều tuyệt vời.
“Lăng Bách! Lăng Bách”
Tiếng fan hò hét vang dội, không khí của buổi diễn náo nhiệt tới cực điểm.
Lý Thừa Trạch cũng cười theo, cảm thấy không thể tin được: “Tôi dám cá cược, trang nhất ngày mai chắc chắn sẽ là ca khúc này! Hay quá đi mất, chắc rằng sẽ tạo nên trào lưu mới, danh hiệu ‘Hoàng tử tình ca’ chỉ có thể dành cho cậu ấy”.
Cơn chấn động trong lòng An Dao càng khó diễn tả, ca khúc này thực sự khiến người ta bất ngờ, hèn chi được để dành tới giữa buổi biểu diễn.
Giữa sân khấu chói sáng, đột nhiên nhiều bể cá được bày ra, bể cá sáng như gương, bên trong có vô số cỏ xanh non, núi đá xếp đầy. Từng đàn cá đang đôi một hôn nhau, dường như muốn hôn tới thiên hoang địa lão, mãi không tách rời. Lăng Bách đứng giữa những bể cá, gương mặt lấp lánh nụ cười, anh gọi: “An Dao”.
Lý Thừa Trạch khẽ nhắc: “Đừng đơ người ra thế, cô là khách mời.”
Lúc này An Dao mới quay về thực tại, đúng rồi, chín giờ là lúc cô lên sân khấu. Nhưng không hiểu sao bước chân cô không di chuyển được, cứ đứng sững ở đấy như bị người ta đổ chì vào chân, không thể nhúc nhích. Lăng Bách thấy cô không phản ứng gì liền đi xuống sân khấu, chạy tới bên cô, bế cô lên sân khấu.
Cả hội trường lại vang lên tiếng vỗ tay, tiếng hò hét đinh tai nhức óc.
Lăng Bách đặt cô xuống giữa sân khấu, có nhân viên đẩy ông An Ý phàm ngồi xe lăn từ sau sân khấu ra.
Fan ra sức hò hét: “Lăng Bách, An Dao, Lăng Bách, An Dao”.
Không khí náo nhiệt càng khiến tim cô đập nhanh hơn.
Ông An mỉm cười nhìn hai người, nụ cười trên mặt rất ấm áp, đôi mắt vốn chìm trong bóng tối giờ đây tràn ngập nét cười. An Dao không biết làm thế nào, chân tay lóng ngóng, cô không biết vì sao bố lại xuất hiện ở đây, mọi thứ như trong cơn mơ khiến cô vô cùng bối rối.
Lăng Bách chậm rãi nói: “Mong các bạn yên lặng một chút, tôi muốn nhân cơ hội hôm nay làm một việc trước mặt tất cả mọi người, trước mặt người hâm mộ của tôi, trước mặt bố của An Dao”. Anh móc chiếc hộp nhung trong túi quần ra, lấy chiếc nhẫn gắn đá đó đưa ra trước mặt An Dao, quỳ một chân xuống cầu hôn cô: “Dao Dao, em đồng ý lấy anh chứ?”
Toàn sân vận động im phăng phắc không một tiếng động, tất cả mọi người đều ngạc nhiên theo dõi trung tâm sân khấu.
Lý Thừa Trạch ngồi bên dưới tức giận đùng đùng. Cầu hôn tại chỗ? Tại sao không ai nói cho