
Tác giả: Kính Trung Ảnh
Ngày cập nhật: 03:04 22/12/2015
Lượt xem: 1341408
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1408 lượt.
tiếng đổ vỡ vang lên loảng xoảng, còn có nước mực chảy tràn khắp nơi, sắp dây vào đống sổ sách vừa mới làm xong.
“Ông trời ơi!” Hoàn Tố tay mắt lanh lẹ, ôm sổ sách nhảy ra sau một thước, cười khanh khách nói: “Tiểu thư, khi nào thì tiểu thư lây bệnh xúc động nóng vội của Nhị tiểu thư thế?”
“… Lương công tử nào?”
“Để ngài thất vọng rồi, không phải là Chi Tâm công tử, là Lương Nhị công tử, Lương Chi Hành.”
“Lương Chi Hành?”
Vẻ thất vọng rõ nét trên gương mặt của tiểu thư làm cho tiểu nha đầu hé miệng cười trộm, “Đích xác là Lương Nhị công tử, bất quá, nếu tiểu thư không đi ra ngoài, sợ là công tử ấy sẽ cùng Nhị tiểu thư tranh chấp ồn ào.”
“Tranh chấp? Liên quan gì đến Đoạn nhi?”
“Nô tỳ cũng không rõ lắm ạ, dường như là Nhị tiểu thư thấy sắc mặt không hề có thiện cảm của ngài ấy, nên hỏi nhiều vài câu… Nhưng kim khẩu của Lương Nhị công tử rất tôn quý, một chữ cũng không trả lời, đã chọc giận Nhị tiểu thư…”
La Chẩn sửa sang lại chỉnh tề trước gương, vội vã cất bước, bước về hướng đại sảnh. Nàng cũng không nghĩ là Lương Chi Hành sẽ hiểu rõ lai lịch của mình, nếu xuất thân từ Lương gia, có lẽ cũng sẽ không khó khăn lắm. Nàng quan tâm hiện giờ chính là…. Ngốc tử ấy, ra sao rồi?
“La đại tiểu thư.”
Khi đến phòng khách, chỉ còn lại một mình vẻ mặt lạnh lùng của Lương Chi Hành, ánh mắt đen tối tăm, “Ngưỡng mộ đại danh đã lâu.”
La Chẩn nghênh đón ánh mắt của hắn, “Lương Nhị công tử, xin nói thẳng vào mục đích, Chi Tâm, hắn khỏe không?”
“Ha ha.” Lương Chi Hành bĩu môi cười lạnh, “Tại hạ không nghe lầm chứ, tiểu thư hỏi, thật là huynh trưởng của tại hạ sao?”
“Nếu không vì huynh trưởng, công tử cần gì phải tìm tới La Chẩn?”
Ánh mắt lạnh lẽo của Lương Chi Hành cứng lại, “Ngày đó, huynh ấy ở trước khách điếm đợi hai người suốt một đêm.”
Trái tim của La Chẩn vang lên một tiếng rời rạc, mím môi lại thật chặt.
“Chủ quán có mời huynh ấy lên gian phòng trống không của hai người, nhưng đại ca nhất định không tin, tìm khắp hết các gian phòng bên trong khách điếm. Rồi sau đó, liền đứng ở trước cửa khách điếm đứng chờ ngươi. May mắn gian khách điếm ấy là của Đông gia, là bằng hữu tốt nhất của bá phụ ta, nếu không, ngươi nghĩ đại ca ta sẽ bị bao nhiêu châm chọc?
Chủ quán gọi ta đến, ta dùng hết biện pháp khuyên đại ca, nhưng đại ca nhất định không đi, huynh ấy nói ngươi đã hứa với huynh ấy cùng đến miếu Uyên Ương để du ngoạn, ngươi sẽ không rời đi, chẳng qua đang chơi trò trốn tìm với huynh ấy mà thôi.
Đại ca cố ý chờ ngươi, hai ngày một đêm, không ăn cũng không hề di chuyển, cho đến khi hôn mê bất tỉnh…”
La Chẩn nghe rõ âm thanh trái tim mình đang vỡ vụn, La Chẩn cười gượng một tiếng, “Hắn hiện tại như thế nào?”
“Sau khi đại ca tỉnh lại, mỗi ngày đều ra cửa để tìm ngươi, suốt một tháng nay, không hề ngưng dù chỉ một ngày. Có một ngày, gió Tây Nam nổi lên, đại ca biết ngươi đã trở về Ngọc Hạ quốc, liền hỏi thăm ta, Ngọc Hạ quốc ở đâu. Ta đã sớm hỏi ra thân phận cùng lai lịch của ngươi từ trong miệng của Phùng Mạnh Thường nếu không phải Chi Tâm cố ý muốn tới đây để tìm ngươi, ta sẽ không tới nơi này. Bởi vì, những chuyện mà La địa tiểu thư đã làm trước kia, tiểu thư đã không xứng với Chi Tâm!”
Mưu Vì Quân Thê
Không xứng với Chi Tâm!
La Chẩn cười khổ, nàng làm sao không biết? Một viên ngọc tinh khiết không tỳ vết giống như hắn, ai có thể xứng đây?
“La đại tiểu thư, Chi Hành này tới, chỉ muốn hỏi ngươi một câu, ngươi, rốt cuộc là nghĩ như thế nào về Chi Tâm?”
“… Lương Nhị công tử nếu như đã hiểu rõ tấm lòng của La Chẩn, thì sẽ làm gì?”
Ba ngày nay, là La Chẩn dùng để chuẩn bị thuyết phục song thân.
Sau khi xảy ra chuyện của bốn năm trước, phụ thân luôn cho rằng chuyện mình xử sự không thỏa đáng làm liên lụy đến ái nữ của mình, vì thế đau lòng và cắn rứt lương tâm không dứt, tấm lòng yêu thương của mẹ thì càng không cần phải kể nhiều lời.
Bọn họ vô số lần lập lời thề, đời này kiếp này, dù cho có phải trả giá bằng bất cứ chuyện gì, nhất định cũng phải chuẩn bị cho ái nữ của mình một mối lương duyên thật tốt, thật hoàn hảo. “Lương duyên” này trong mắt của ông chính là, xuất thân của nhà trai không cần thiết, nhưng nhất định phải có tài trí gồm nhiều mặt.
Đừng nói bọn họ không biết tính tình Chi Tâm thuần khiết thiện lương, cho dù có hiểu biết sâu, có thương yêu Chi Tâm, Chi Tâm nhất định không phải là một trong những người được chọn làm ái tế (con rể) của bọn họ. Phong thư cầu hôn đó của Quốc quân, bọn họ đã sớm chuẩn bị xong, lấy cái chết chống đỡ.
Hôm nay, cho dù là chính miệng của nàng mở miệng chủ động xin gả chăng nữa, sợ bọn họ cũng sẽ cho là nàng vì sợ cảnh nhà khó khăn, hoặc vì áy náy chuyện xưa, sẽ không dễ dàng đồng ý gả.
“Cha, gần đây có tin gì của Lương gia không?” Bữa tối vừa xong, gia nhân đang thu dọn sạch sẽ, mang đến một bầu trà Ô Long Tĩnh ướp lạnh, La Chẩn chậm rãi thưởng thức chén trà thơm ngát trong tay, tùy ý lên tiếng hỏi.
“Lương gia?” La Tử Kiêm