
Tác giả: An Tĩnh
Ngày cập nhật: 03:34 22/12/2015
Lượt xem: 134791
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/791 lượt.
u là tại anh hết! Nếu không phải anh thô lỗ như vậy, Giải Ngữ làm sao có thể phát hiện anh để lại dấu hôn ở sau gáy em được?"Lời nói, bởi vì rất tức giận, cho nên nhịn không được đánh vào ngực anh một cái, để trút giận.
Thật ra thì là tự anh bảo vệ quyền lợi cùng với cảm giác tồn tại của mình.
"Nếu không phải các cô tự mình phát hiện,em cũng sẽ không tính nói cùng các cô, đúng không?"Anh hỏi lại, tuy rằng biết rõ đáp án sẽ khiến mình tức giận.
Phương Thu Trừng không ngu ngốc cũng không đần độn, nghe được trong giọng nói của anh ẩn ẩn cơn tức, "Đương nhiên là sẽ!" Cô hiện tại ngồi trên đùi anh, trốn cũng trốn không thoát.
"Khi nào thì nói?" Anh cũng không đần, cũng không bị cô trả lời qua loa mà bỏ qua.
"Thì. . . . . ." Cô chột dạ, "Ngay khi chúng ta ổn định một chút khi. . . . . ."
"Chúng ta bây giờ còn chưa đủ ổn định sao?"Ngón tay anh cuốn phần đuôi tóc cô lên, giọng nói rất nhẹ rất nhẹ hỏi, nhưng vào trong tai Phương Thu Trừng cũng là cảnh cáo nguy hiểm.
"Em, chúng ta mới kết giao nửa năm. . . . . ." Chỉ có thể cũng coi là chưa ổn định tình yêu cuồng nhiệt, còn chưa thể xưng là tiến vào ổn định. Cô nhỏ giọng trả lời, sâu sắc cảm thấy lửa giận anh từ chút tăng vọt lên.
Đôi mắt cô lén lút đánh giá cửa rộng mở, đo lường nếu như cô từ trên chân anh chuồn,vọt tới cánh cửa đó khoá phòng anh lại, thì tốn khoảng bao nhiêu thời gian,liệu cách này có tỉ suất rất cao không ta?
Nhưng cô còn chưa kịp làm cái gì, cô đã bị anh bắt được vòng eo, chặt chẽ cố định ở trên đùi anh.
Cô động cũng không dám động, bởi vì hô hấp cực nóng thuộc về anh,từ bên tai lan khắp nơi, "Không bằng, chúng ta lại làm nhiều chuyện chút, để quan hệ chúng ta càng ổn định một chút nữa đi?" Anh nói thật chậm rất chậm, tiếng nói cũng trầm thấp.
Hỏng bét, bánh ga-to, rồi!
Trong đầu Phương Thu Trừng hiện lên ba câu kia rất lớn.
Phương Thu Trừng như đứng đống lửa,ngồi đống than, "Da như thiêu rụi"nhìn nụ cười kia, nhưng người đàn ông vẫn khiến cô cảm thấy da đầu run lên.
Tự lần trước chiến tranh lạnh cô làm nũng, Đỗ Y Phàm liền không dùng chiến tranh lạnh để diễn tả bất mãn của anh, anh đổi lại dùng cách khiến hai người vui thích thoả mãn nhất, chỉ là trong quá trình trừng phạt tra tấn cô bằng cách khó nhịn.
Nếu bây giờ mà cô làm nũng trốn tránh như vậy,sẽ làm tình huống càng trở nên tệ hơn. . . . . . anh sẽ ở trên người cô, làm ra hành động càng đáng sợ cùng với dâm đãng,làm cho toàn thân từ trên xuống dưới tất cả điều biến hồng.
Hiện tại cô chỉ có hai lựa chọn: một là ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ, tốt nhất bản thân chủ động cởi quần áo trên người, trần truồng đón hùa ý anh;hai chính là kiểm tra vận khí hôn nay của mình một chút, tránh ra anh, sau đó liều mạng hướng một căn phòng nào đó chạy rồi khoá cửa lại.
Thở sâu, cô quay đầu hướng người đàn ông phiá sau đã rục rịch nở nụ cười xán lạn, một đôi tay chuyển đến cúc áo sơmi thượng,dùng tốc độ thông thả cởi từng viên từng viên xuống.
Theo đó là sự quyến luyến đến cô cũng không phát hiện, cô dùng mặt cọ xát gối dưới mặt, rồi sau đó giống như mối tình đầu của tiểu cô nương, vùi vào trong gối, thỏa thích hít vào mùi thơm của anh.
Cô quá mức chuyên chú hình động của mình, cũng không có phát hiện,vốn cửa khép chặt, đã bị người bên ngoài không tiếng động đẩy vào.
Đỗ Y Phàm cầm chìa khóa, đưa tay mở cửa phòng mình thật nhẹ nhất. Chỉ là anh không nghĩ tới, lúc anh đẩy cửa ra, sẽ thấy cô ôm gối đầu của anh,quyến luyến như vậy,ôm đến vui vẻ như vậy.
Trong lòng thừa lại nghi ngờ cùng với bất mãn, bởi vì động tác này của cô bất tri bất giác hoàn toàn biến mất. Có lẽ cô còn không chịu thừa nhận, thậm chí trì độn còn chưa có phát hiện, nhưng từ hành động của cô, anh có thể cảm nhận được, tình cảm không phải chỉ có đơn phương một mình anh. Cô đã nỗ lực học tập yêu anh thế nào.
Anh rón ra rón rén đi đến bên giường, lẳng lặng nhìn khuôn mặt cô ngày càng trở nên xinh đẹp.
Cô bây giờ,nhìn thế nào cũng không giống một anh chàng anh tuấn như trước kia nữa. Khuôn mặt cô nữ tính kiều diễm càng ngày càng rõ ràng. Cho dù ăn mặc trung tính, nhưng chỉ nhìn liếc mắt một cái cũng có thể nhìn ra được cô là phụ nữ, mà không phải người đàn ông như người ta nói.
Mà hiện tại, người phụ nữ anh yêu lâu như vậy, liền nằm ở trên giường anh, ôm gối đầu của anh lưu luyến,tình cảnh này,trong nháy mắt làm anh cảm động đến muốn rơi lệ.
Từng đã trong đầu cô chỉ có Trần Dương Quang, anh cho rằng, đời này anh sẽ không có cơ hội ôm ấp cô; chẳng qua, nếu cô có thể có được hạnh phúc, anh cũng sẽ nhịn xuống lòng đố kị đầy ngập,từ xa chúc phúc cô cùng Trần Dương Quang.
Anh đã quyết định không can dự cuộc cống của cô, chỉ biết tránh ở một góc bảo vệ cô thật tốt, đời này sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt cô nữa,để cô biết anh tồn tại; nhưng cô lại cùng Trần Dương Quang chia tay rồi.
Một khi đã như vậy,cũng đừng trách anh về sau đều sẽ không buông tay rồi.
Cô là thuộc về anh!
Anh sẽ cưới cô,sau đó