XtGem Forum catalog

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Sói Và Dương Cầm

Sói Và Dương Cầm

Tác giả: Diệp Lạc Vô Tâm

Ngày cập nhật: 02:50 22/12/2015

Lượt xem: 1341749

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1749 lượt.

suy tính lặng lẽ trở về phòng thì ông ta đưa tay ra vỗ đầu tôi, quay sang nhìn tôi mỉm cười, cho dù nụ cười kia trông vô cùng miễn cưỡng và cay đắng.
“Sĩ quan Vu, chúng ta vừa mới nói đến đâu rồi? Tiếp tục đi!”
“Sĩ quan Vu nhìn tôi bằng con mắt cực kỳ khó hiểu, muốn nói rồi lại thôi, xắp xếp lại tập tài liệu trên tay. “Tôi đi đây, tự cậu giải quyết mọi việc cho ổn thỏa đi.”
“Tôi không tiễn!”
Sĩ quan Vu đi tới cửa bỗng ngập ngừng một lát, rồi quay người lại, thay giọng điệu cứng ngắc giải quyết việc công vừa rồi bằng một thứ nghe có vẻ giống tiếng người hơn: “Bây giờ quay đầu lại vẫn còn kịp, đừng đã sai lại càng sai thêm nữa…”
“Quay đầu? Ông đùa gì với tôi đấy?”
“Lăn lộn trong xã hội đen, có mấy người có kết cục tốt đâu… Cậu cứ nhìn Trác Cửu, Lôi lão đại xem…”
“Ông đừng có nhắc đến anh ấy trước mặt tôi!”
“Đến bây giờ cậu vẫn còn hận tôi? Nếu năm đó tôi không giữ cậu lại, cậu đã bị người ta đánh chết cùng với Lôi lão đại rồi.”
“Tôi thà chết lúc đó…” Bàn tay của Hàn Trạc Thần nắm gắt gao, móng tay trắng bệch cắm sâu vào trong da thịt, nhuộm cả một mảng đỏ màu máu. “Đã đi tơi bước này rồi, tôi không thể quay đầu được… đại ca chẳng qua chỉ hỏi qua mấy chuyện trong giới, cuối cùng cũng lại… Những người như chúng tôi, đen là đen, không thể nào trắng được, tôi không động đến người khác, người ta cũng sẽ chém chết tôi.”
“Được rồi! Có chuyện gì cần tôi làm thì cứ mở miệng.”
Hàn Trạc Thần cười lạnh một tiếng, “Cám ơn!”
Đợi sĩ quan Vu đi rồi, ông ta mới ngồi xuống sofa, cả người cúi xuống, hai bàn tay luồn thật sâu vào trong mái tóc mềm đen nhánh.
Ông ta lúc này hoàn toàn chẳng hề giống một ác ma giết người không chớp mắt, ông ta yếu đuối tựa như một đứa trẻ bị thương, cần có người bảo vệ an ủi.
Lần đầu tiên đối diện với tình cảnh thế này, tôi không biết nên làm cái gì, cuối cùng tôi đành phải ngồi xuống bên ông ta, vuốt ve đầu ông ta dọc theo những sợi tóc trơn mượt, giống như cách ông ta vẫn làm để dỗ tôi khi tôi vẫn còn thơ bé.

“Em cũng cho rằng tôi là một người xấu phải không?” Ông ta vươn tay ra ôm lấy tôi, vùi mặt vào vai tôi.
Tôi bỗng nhiên không muốn lừa lạt ông ta, thế nhưng cuối cùng vẫn dùng bộ dáng tươi cười giả tạo ứng phó: “Tôi không biết!”
“Tôi vẫn luôn luôn muốn làm người tốt… Tôi cũng không muốn đi tới tình cảnh này, có một số việc chính tôi không hề tự nguyện nhưng vẫn phải làm.”
Tôi dùng cánh tay nhỏ gầy, mệt mỏi ôm lấy bờ vai đang run lên của ông ta, do bởi tôi không biết trả lời như thế này, thế nên tôi cứ lặng lẽ ngồi nghe ông ta nói.
“Vào thời điểm đại ca chết, tôi ở ngay dưới tầng… Thật sự rất thê thảm, anh ấy bị người ta đánh bị thương khắp mình, bị quăng xuống từ tầng hai lăm, trước lúc chết còn mở to mắt trừng tôi, chết cũng không nhắm mắt!”
“Ông ấy cũng không thể sống lại vì sự đau đớn của ngài.” Tôi chớp đôi mắt hơi có phần ướt át, thật cố gắng nở một nụ cười, nói với hắn mà cũng là nói với chính mình: “Thế nên ngài chỉ có thể nghĩ ra cách để chính mình quên đi thôi.”
Đấy là kinh nghiệm tôi tổng kết ra sau nhiều năm đau khổ tột cùng, mặc dù tôi hoàn toàn không làm được việc đấy.
Trong phòng khách rộng lớn như vậy chỉ còn lại hai người chúng tôi, hai con người cùng vật lộn với sự đau khổ.
***
Ngày thứ hai, sau khi ông ta đi với tôi nghe cuộc biểu diễn liền đưa tôi ra bờ biển, ra lệnh cho những người vốn dính lấy ông ta như hình với bóng ngồi chờ ở trên xe, không được đi cùng.
Tôi cởi giày, chân trần đi trên bờ cát mịn, mỗi một bước chân đều bị nước biển cuốn đi rất nhanh, cuốn theo cả những hạt cát nhỏ vờn quanh chân tôi.
Cảnh này khiến tôi bất chợt nhớ đến giai điệu vừa mới được nghe, bản nhạc dương cầm đầu tiên tựa như tầng sóng này, giữa những tiếng ồn ầm ĩ hòa cùng với ánh đèn neon vẫn duy trì sự yên ổn an bình, về sau sóng gió nổi lên, tuôn trào mãnh liệt, phá hủy hết thảy mọi thứ trên đời…
Có lẽ đây cũng là số mệnh của tôi thôi!
Người đàn ông như Hàn Trạc Thần giống như nước, khi bình lặng khiến người ta cả thấy rất dịu dàng, khi xuôi theo dòng chảy khiến người ta không nắm bắt được trong tay, khi mạnh mẽ cuộn trào lại đủ để tàn phá, cắn nuốt cả thế gian…
Cũng chính vì như thế, trên người ông ta có một loại hấp dẫn chết người, cho dù là nhã nhặn trầm ổn, hay bùng phát ngông cuồng cũng đều gây cho tôi, người vẫn luôn luôn ở bên cạnh ông ta có một cảm giác chết chìm trong đó, đến nỗi có đôi khi tôi nghĩ rằng bản thân mình đang hoàn toàn sa vào dòng nước vô ảnh vô hình.
Một chiếc áo vest mang theo hơi ấm được khoác lên người tôi, giúp tôi xua đuổi cái lạnh của những cơn gió mùa thu.
Tôi ngẩng đầu lên, dưới ánh trăng trắng bạc, hình bóng Hàn Trạc Thần vừa mơ hồ lại vừa ôn hòa như thế.
Giống như một đêm vài năm về trước.
Ngày đó, tôi cũng để chân trần đứng trong sân nhìn lên hàng vạn ngôi sao trên bầu trời.
Mẹ từng nói, người chết đi sẽ biết thành những ngôi sao, sẽ ở trên trời dõi theo những người mà người ta nhớ.
Tôi đứng ở trong sân, bởi vì tôi sợ bọn họ không nhìn thấy tôi…