
Tác giả: Giản Anh
Ngày cập nhật: 02:57 22/12/2015
Lượt xem: 134608
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/608 lượt.
h che dấu vết hôn của em đi, chuẩn bị cho tốt rồi hãy ra nhé!
Lúc này gấp quá Vạn Tử Tẩm mới sực nhớ:
– Nhưng mà… Trọng Hàm đã dậy rồi, nó đang ở bên ngoài!
– Em không tin Trọng Hàm chấp nhận chuyện chúng ta ở với nhau sao? – anh cúi đầu hôn cô một cái, dịu dàng mà kiên định tuyên bố. – Cứ giao cho anh, chờ lát nữa anh sẽ nói với nó.
Đúng như lời Tuấn Triển nói, Trọng Hàm có vẻ hứng thú, vui vẻ với chuyện hai người họ ở chung một chỗ. Thậm chí nó còn liên tục hỏi bọn họ khi nào thì kết hôn, lại còn giục họ mau mau kết hôn đi. Vạn Tử Tẩm mỉm cười trìu mến nhìn bảo bối đáng yêu của mình. Con trai cô đang kêu ba mẹ nói nhanh kết hôn, cảm giác này thực sự rất tuyệt vời!
Buổi tối, ba người vui vẻ đi thi ăn khoai tây chiên. Trọng Hàm ăn rất nhiều và lúc nào cũng cao giọng trò chuyện.
Những lúc như vậy Ung Tuấn Triển lại thỉnh thoảng nhìn sang cô, nhướng cao mày như đang muốn nói: Nhìn đi, anh biết là nó đang rất vui vẻ mà.
Cô đương nhiên cũng chú ý tới những hành động vui vẻ dị thường của Trọng Hàm, điều này cũng thể hiện một sự thật là nó rất sợ hãi và không muốn ba ba mình kết hôn với tiểu thư Trương ư?
Cô cảm thấy may mắn vì mình đã kịp thời biết được sự thật; kịp thời tới bên cạnh nó, kịp thời bảo vệ nó, khiến cho nó tránh khỏi cuộc sống chung với một người mẹ kế lạnh lùng.
Biểu tình của Ung Tuấn Triển chợt trầm xuống:
– Anh không biết mẹ của Trọng Hàm là ai. Chắc là em cảm thấy chuyện này thật vớ vẩn, vô lý nhưng thực sự là bọn anh không biết mẹ của Trọng Hàm là ai.
Vẻ mặt của anh khiến cho lòng cô chìm xuống; đó không phải là biểu tình có thiện cảm với người đã sinh ra con trai anh, tuyệt đối không phải.
Không, anh không vớ vẩn, vô lý chút nào, người vô lý chính là cô mới đúng! Có một người phụ nữ ngu ngốc nào lại vì tình một đêm mà kiên quyết muốn sinh ra một đứa nhỏ chứ?
Là cô, cô chính là người phụ nữ ngu ngốc đó. Cô đã khóc lóc cầu xin dì để cho mình được sinh đứa nhỏ, nói gì cũng nhất quyết không chịu bỏ cái thai. Nếu có ép thì cô sẽ dùng cách tuyệt thực hoặc là lấy cái chết ra để uy hiếp lại.
Cuối cùng, dì cũng đầu hàng trước sự bướng bỉnh, cố chấp của cô. Dì đã tới nói với cha cô là để cho cô nghỉ học một năm ở lại trên núi và dì hứa sẽ khuyên giải, thay đổi cách suy nghĩ của cô, giúp cô chấp nhận sống chung hòa thuận với mẹ kế.
Khi đó cha cô đang hao tâm tổn trí với người vợ nhỏ, còn ước không được tiễn cô tới chỗ nào đấy cho rảnh nợ để mẹ kế được an tâm dưỡng thai.
Đúng lúc đó đề xuất của dì như một pha cứu cánh, ông vui mừng còn chưa kịp, không chút do dự liền đồng ý, thậm chí thoải mái đưa cho dì số tiền phí sinh hoạt trong vòng một năm của cô.
Cũng vì thế mà dưới sự che dấu của dì, cô đã bí mật sinh hạ đứa nhỏ, thần không biết quỷ không hay …
– Khi đó anh đang du học ở California. – Ung Tuấn Triển nhăn mày, kể. – Anh chưa tốt nghiệp đại học, và có một người bạn gái quen nhau được gần một năm. Gia đình cô ấy cũng rất thích anh, bọn anh từng lên kế hoạch sau khi tốt nghiệp sẽ kết hôn ngay. Tuy nhà ở tận Hồng Kông nhưng cô ấy lại đồng ý theo anh về Đài Loan.
– Rồi một hôm, người nhà nói cho anh biết, có một đứa nhỏ được đưa tới tận cửa, trong phong thư để lại có ghi ngày sinh của đứa nhỏ và còn khẳng định đứa nhỏ là của anh. Bọn họ muốn anh lập tức trở về để xét nghiệm quan hệ cha con.
Nghe tới đó, tim Vạn Tử Tẩm đập nhanh hơn. Điều này hoàn toàn khớp với những gì mà dì kể lại cho cô nghe.
Dì đã lần theo số chứng minh nhân dân tìm ra nhà anh, sau đó lén lút để đứa bé ở trước cửa lớn nhà họ Ung, nhấn chuông cửa và bỏ chạy. Dì còn ngồi trong xe, xa xa trông thấy có người đi ra ôm đứa nhỏ vào rồi mới chịu rời đi.
– Anh trở về rồi tới bệnh viện xét nghiệm DNA, kết quả cho ra độ tương khớp tới 99%, điều đó chứng minh đứa nhỏ chính là con của anh.
Cô trở nên căng thẳng, cố nén lại nhịp tim bất thường của mình:
– Chắc là anh rất sợ…
– Không chỉ như vậy thôi. – một tia cảm xúc mơ hồ lóe lên trên gương mặt anh, duy trì vài giây. – Sự xuất hiện của đứa nhỏ đã khiến cho cuộc sống của anh vốn yên tĩnh bị đảo lộn, nó đã khiến kế hoạch của cuộc đời anh vỡ nát, thảm hại. Bạn gái vì không thể chấp nhận chuyện anh tự nhiên có một đứa con không rõ lai lịch nên đòi chia tay; cô ấy quá tức giận mà ngay sau đó liền kết hôn với một người đàn ông khác đã yêu mến cô từ lâu.
Vạn Tử Tẩm nghe mà ứa mồ hôi lạnh:
– Anh không… không thử nói chuyện với cô ấy sao…
Trời ơi, cô không biết lúc đó anh lại có bạn gái; đêm ấy rõ ràng là anh đã nói là không có mà. Hay là, sau đó anh mới hẹn hò? Là sau khi cô hoài thai đứa nhỏ của anh ư? Biết là anh không có lỗi, chỉ là mọi thứ thay đổi nằm ngoài tầm kiểm soát nhưng cô vẫn không tránh khỏi nếm thử mùi vị chua xót. Lúc cô mang thai vất vả thì anh lại ở bên người khác nói chuyện yêu đương.
– Ngay cả anh cũng không biết ai mà người sinh ra đứa nhỏ thì sao ngồi nói chuyện với cô ấy được? – trên gương mặt Ung Tuấn Triển phủ kín một bóng tối