Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Sống Chung Sau Ly Hôn

Sống Chung Sau Ly Hôn

Tác giả: Hồ Tiểu Mị

Ngày cập nhật: 04:18 22/12/2015

Lượt xem: 1341035

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1035 lượt.

ạ, uống ít rượu thôi ạ.”
“Con đúng là bà vợ biết quản chồng.”
Bố Tô Dao cười, mắng yêu con gái một tiếng rồi đón lấy bát cơm con gái đưa. Mẹ Tô Dao lắc đầu: “Em không quản được anh rồi, may mà có con gái quản được bố.”
Lời nói này lại khiến mọi người được một tràng cười như pháo rang.
Cố Nguyên không ăn, tự rót cho mình một cốc rồi uống. Tô Dao ngồi bên cạnh anh. Anh dựa vào người cô, một tay tự nhiên đặt lên ghế sau lưng cô, như đang ôm cô vào lòng, tay còn lại nắm chặt tay cô, nghịch nghịch tay cô trong lòng bàn tay mình.
Tô Dao không lẩn tránh, cũng không rút tay mình lại. Cô quay đầu nhìn Cố Nguyên, anh bèn cúi người hôn vào má cô. Người anh rất nóng.
Anh uống nhiều rồi, nếu không, anh làm sao có thể có những hành động thân mật với cô như vậy? Tô Dao lay nhẹ anh: “Anh ăn chút gì đi.”
“Anh không muốn ăn.”
Anh dựa vào cô, khẽ nói, hơi thở nóng hổi phả vào trán cô, làn da cô vốn mẫn cảm nên nhanh chóng ửng hồng lên. Cô muốn tránh, nhưng tay cô bị anh nắm chặt không buông.
Nhìn hai con thân mật thì thầm với nhau, mọi người không chú ý nhiều. Bố Cố Nguyên và bố Tô Dao vẫn đang ngồi nói chuyện, còn mẹ Tô Dao và mẹ Cố Nguyên thì dành toàn bộ sự chú ý vào Tô Thư. Cố Nguyên khẽ nhắm mắt lại, cảm giác sự run rẩy lo lắng của Tô Dao đang nằm gọn trong vòng tay mình. Vì ở trước mặt bố mẹ nên cô không thể không tỏ vẻ mặn nồng với anh.
“Vậy ăn một chút súp để giải rượu nhé.”
“Ừm”
Cuối cùng thì anh cũng rời cô, quay sang dựa người vào ghế, nhìn Tô Dao ngồi dậy lấy súp rồi đặt cẩn thận
Sau đó Cố Nguyên cũng không làm khó Tô Dao thêm nữa. Bữa ăn kết thúc, hai ông bà nội ngoại đã uống khá nhiều, về đến nhà không ngồi lâu đã quay về phòng mình. Mẹ Tô Dao lo bố Tô Dao uống rượu say ban đêm làm ảnh hưởng đến cháu ngoại nên hai bà quyết định để hai ông nằm chung một phòng, còn hai bà cùng Tô Thư ngủ một phòng.
Cuối cùng còn lại Cố Nguyên và Tô Dao.
Cố Nguyên uống nhiều nhất, khi ra khỏi nhà hàng đã đi liêu xiêu. Tô Dao không thể không dìu anh, cô chịu một nửa sức nặng từ người anh. Khi quay về nhà, khó khăn lắm mới dìu anh lên được giường. Tô Dao mệt, thở dốc rồi ngồi xuống bên anh, cảm giác như tay và chân đều run lên.
“Dao Dao?”
Ngoài phòng ngủ vang lên tiếng gõ cửa, Tô Dao vội đứng dậy mở cửa. Mẹ Tô Dao nhìn cô: “Mẹ chuẩn bị canh giải rượu rồi, chút nữa con cho Cố Nguyên uống nhé.” Mẹ Tô Dao nhìn quanh phòng: “Trong phòng nóng quá, con phải cởi bớt quần áo của Cố Nguyên ra cho nó ngủ. Đêm qua nó đã không ngủ rồi, hôm nay bố con lại ép nó uống, làm sao mà không say cho được.”
“Vâng ạ.”
Tô Dao đáp lại, đẩy mẹ: “Mẹ đi ngủ đi! Mẹ yên tâm, con chăm sóc anh ấy là được rồi.”
“Ừ
Mẹ Tô Dao lúc này mới xoay người bước đi.
Tô Dao quay lại bên cạnh Cố Nguyên, thở một hơi dài, cúi xuống giúp anh cởi quần áo. Mới đầu đông, anh mặc một chiếc áo len bên trong và một chiếc áo khoác ngoài. Tô Dao phải vất vả lắm mới giúp anh cởi bỏ đồ, chỉ còn lại chiếc áo phông và quần soóc, toàn thân cô mỏi mệt, cúi xuống đắp chăn cho Cố Nguyên xong mới bước vào nhà tắm.
Khi cô từ nhà tắm bước ra thì bố mẹ và con gái đều đã ngủ rồi. Tô Dao nhớ lời mẹ dặn, tới nhà bếp bưng bát canh giải rượu về phòng. Cố Nguyên trở mình, ngủ rất sâu.
“Cố Nguyên.”
Tô Dao đặt bát canh giải rượu lên đầu giường rồi ngồi xuống bên giường lay lay anh, anh không phản ứng gì, Tô Dao càng lay mạnh hơn: “Cố Nguyên?”
Cái lay mạnh của Tô Dao khiến anh mở bừng mắt . Tô Dao nhỏ nhẹ: “Mẹ chuẩn bị cho anh canh giải rượu, anh tỉnh dậy uống một chút đi.”
Anh gật gật đầu, cô cúi người đỡ anh dậy . Anh đỡ tay cô xuống cạnh, khẽ nhăn mày, lấy tay xoa xoa vào thái dương rồi lại nằm xuống.
“Anh khó chịu lắm không?”
Tô Dao đặt chiếc bát đã uống hết canh sang một bên. Ban đầu cô còn lo lắng Cố Nguyên uống say nên ở chung phòng với anh sẽ không an toàn, nhưng bây giờ xem ra anh vẫn rất tỉnh táo dù đã uống khá
“Ừ.”
Cố Nguyên đáp nhẹ, quay đầu nhìn cô. Vừa tắm xong, Tô Dao mặc áo ngủ, tuy là bộ quàn áo ngủ dài nhưng vẫn là chất liệu mỏng. Cố Nguyên đập đập vào bên cạnh mình: “Em nằm đi, mặc ít như vậy dễ cảm lạnh lắm.”
Tô Dao không trả lời anh, đứng dậy đem chiếc bát không vào nhà bếp rồi mới quay trở lại phòng, nhấc nhẹ chiếc chăn, cô nằm xuống giường, cách xa Cố Nguyên.
Không ngờ Cố Nguyên lại xích lại gần, nắm chặt lấy tay cô: “Sao lại lạnh như vậy?”
“Em vừa rửa bát bằng nước lạnh.”
Tô Dao nhỏ giọng đáp lại, muốn rút tay mình ra khỏi tay anh nhưng không ngờ anh lại khẽ siết chặt không chịu buông.
Hành động đó khiến cho Tô Dao bỗng dưng bối rối, rõ ràng anh vẫn nằm cách xa cô nhưng khiến cô thấy lo lắng.
“Đừng cử động.” – Anh khẽ nói – “Anh sẽ làm nó ấm lên.”
Tô Dao sợ rằng nếu vùng vẫy sẽ bị hiểu lầm nên cố gắng nằm im không nhúc nhích.
Anh nắm trọn bàn tay nhỏ của cô trong bàn tay anh. Tay anh thật ấm, hơi ấm không chỉ lan toả từ chỗ tiếp xúc da của anh và cô mà dường như hơi ấm còn xuyên qua chiếc áo ngủ của anh, phả vào người cô một cách dữ dội.
“Theo y học Trung Quốc, phụ nữ


XtGem Forum catalog