Disneyland 1972 Love the old s

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Sống Chung Sau Ly Hôn

Sống Chung Sau Ly Hôn

Tác giả: Hồ Tiểu Mị

Ngày cập nhật: 04:18 22/12/2015

Lượt xem: 134998

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/998 lượt.

.”
“ Chào anh.”
Tô Dao khẽ mỉm cười.
Cuộc phỏng vấn không khó lắm, trước khi chuyển tới thành phố này, cô đã làm việc ở vị trí tương đương được vài năm, có rất nhiều kinh nghiệm. Tâm trạng cô dần được trấn tĩnh lại theo những câu hỏi của giám khảo Hàn, cảm giác mỗi lúc một thêm tự tin.
Xem ra Hàn Thụy rất lấy làm hài lòng đối với những câu trả lời và thể hiện của cô. Chính vào lúc Hàn Thụy hỏi câu hỏi cuối cùng chuẩn bị cho Tô Dao về nhà chờ thông báo thì người đàn ông ngồi bên cạnh Hàn Thụy giữ vẻ trầm mặc suốt từ đầu đột nhiên đưa tay ra giữ lại bản sơ yếu lý lịch trước mặt Hàn Thụy, ra hiệu cô chờ một chút và bắt đầu cất giọng trầm trầm: “Câu hỏi cuối cùng. Cô Tô, tôi là người rất tò mò, Cố Tô là họ kép phải không?”
m thanh này khiến cho Tô Dao chấn động, cảm giác bất an trong lòng tự dưng trào dâng. Cô cố gắng ngước nhìn về phía người đàn ông đưa ra câu hỏi nhưng chỉ có thể thấy mờ mờ đó là một người đàn ông cao lớn.
Tô Dao khẽ run lên.
Là ảo giác.
Nếu là anh, sao anh lại có thể lạnh lùng bình tĩnh và lịch sự đưa ra câu hỏi chẳng chút vui vẻ nào với cô như thế. Anh sẽ phải nắm lấy mọi cơ hội để khiến cô khó chịu. Chỉ là giọng nói giống nhau thôi, cô không cần phải căng thẳng như thế.
Bầu không khí trong phòng vắng lặng, tất cả mọi người đều im lặng chờ câu trả lời của cô. Tô Dao không biết khoảnh khắc lặng đi mất kiểm soát của mình có để lại ấn tượng xấu đối với những vị giám khảo hay không, cô nhanh chóng lấy lại thăng bằng và trả lời điềm tĩnh: “ Không, họ tôi là Tô. Sau theo họ chồng, thêm vào là Cố.”
Tô Dao mỉm cười lịch sự, cố nén sự hoài nghi đang dâng trào trong lòng.
Theo họ chồng!
Hứa Đông Dương chầm chậm thu tay lại, khẽ khép mắt lại, ngồi xuống. Ngay khi nhìn thấy Tô Dao bước vào căn phòng này, anh cảm thấy một luồng khí lạnh bao trùm.
Các giám khảo ngồi bên cạnh đều lén nhìn Hứa Đông Dương ngồi ở chính giữa, thần sắc và biểu cảm của anh khiến Hàn Thụy ngồi cạnh không dám mở miệng, chờ đợi vị chủ khảo có câu hỏi nào khác hay không.
Khoảnh khắc trầm mặc kì lạ này khiến Tô Dao càng thêm áp lực. Cô miễn cưỡng giữ vẻ mặt mỉm cười, đè nén cảm xúc và ý muốn lấy kính đeo lên để nhìn cho rõ.
Cuối cùng Hứa Đông Dương lãnh đạm quay nhìn về phía Hàn Thụy khẽ gật đầu, ra hiệu mình không còn câu hỏi nào nữa. Hàn Thụy lén lau những giọt mồ hôi lạnh, mỉm cười với Tô Dao: “ Chúng tôi đã hỏi xong, mời cô về nhà chờ thông báo. Chúng tôi sẽ phúc đáp trong vòng một tuần.”
“ Vâng. Cảm ơn.”
Tô Dao đứng dậy, khẽ cúi chào lịch thiệp, cố gắng trấn tĩnh bản thân, xoay người bước ra cửa. Cho đến khi cánh cửa phòng phỏng vấn khép lại sau lưng, cắt ngang ánh nhìn bám theo cô, áp lực bấy giờ mới được giải tỏa.
Tô Dao khẽ run run sờ tay tìm kính đeo lên mắt, nén lại tiếng tim đang đập loạn nhịp, thần người một chút rồi mới phát hiện ra mình đang cười những tiếng cười chua chát. Làm sao có thể như vậy? Cứ ngỡ rằng sau bao nhiêu năm, tim mình đã kiên cố giống như một pháo đài, vậy mà chỉ vừa nghe thấy một giọng nói giông giống thôi, cô đã cảm thấy sao mà khó thở quá đỗi.
Tô Dao lắc lắc đầu gạt bỏ những dòng suy nghĩ trong đầu. Cảm giác nhẹ nhõm sau khi phỏng vấn dần dần dâng lên. Đi siêu thị mua ít đồ thôi! Về nhà làm một bữa tối thật ngon cho Tô Thư mới được.
Tô Dao không biết, ngay từ lúc cô bước vào phòng phỏng vấn, Hứa Đông Dương cứ nheo mắt nhìn cô, mỗi cử chỉ hành động của cô đều như đâm vào tim anh.
Thật không ngờ, thật không ngờ. Đã sáu năm rồi, vậy mà anh lại tình cờ gặp cô trong trường hợp này.
Theo như sự hiểu biết của anh về cô, cô tất nhiên sẽ tháo cặp kính của mình, nhìn mọi vật mờ mờ ảo ảo để giảm bớt áp lực. Nếu vừa rồi cô nhìn rõ anh trong số những vị giám khảo, không hiểu rõ cô có thể tự trấn tĩnh được nữa không?
Cố, mang họ chồng. Thật là một người phụ nữ truyền thống. Hứa Đông Dương nhếch khóe môi cười lạnh. Trong đầu anh chợt hiện lên dáng vẻ kinh ngạc và thất thần của cô trong khoảnh khắc nghe thấy tiếng anh, cảm thấy mình không thểên nhẫn ngồi lại được nữa, anh bèn đứng dậy. Mọi người trong phòng ngạc nhiên nhìn ông chủ của mình, Hứa Đông Dương quét ánh nhìn qua những người xung quanh, điềm tĩnh bàn giao công việc: “Mọi người tiếp tục, tôi phải đi giải quyết một số việc.”
Hàn Thụy gật đầu, ra hiệu công việc phỏng vấn sẽ do anh thay quyền đảm nhiệm. Hứa Đông Dương đẩy cửa bước nhanh ra ngoài phòng phỏng vấn, hành lang bên ngoài đã mất hút từ lâu hình bóng người con gái đó. Hứa Đông Dương khẽ cau mày, dựa vào bên cửa sổ lớn nhìn xuống dưới tòa nhà, rất nhanh, một lần nữa anh lại đuổi kịp bóng hình của Tô Dao.
Xem ra sau khi hoàn tất phỏng vấn cô đã hoàn toàn thoải mái, cởi bỏ chiếc áo vest ngắn khoác ngoài khi nãy, khoác hờ trên vai và đứng ở trước lối vào tòa nhà nói chuyện điện thoại với ai đó.
Nụ cười nhẹ nhàng nơi đuôi mắt, khóe miệng cô khiến trái tim Hứa Đông Dương thắt lại. Anh rướn thẳng người, nhìn cô đang đứng phía dưới, nỗi đau giấu kín bao lâu nhói lên từ tận tâm can, cảm giác mạch máu như căng ra, cuối cùng tích tụ