
Tác giả: Hồ Tiểu Mị
Ngày cập nhật: 04:18 22/12/2015
Lượt xem: 1341059
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1059 lượt.
o một tay.
“Tôi và cô cùng xuống dưới, đưa phó tổng Hứa lên xe rồi tính tiếp.”
Thư ký Trương và Tô Dao, người bên phải, người bên trái cố gắng dìu Hứa Đông Dương đứng dậy xuống lầu, ngoài việc bước hơi liêu xiêu thì Hứa Đông Dương vẫn rất bình thường.
“Vuống nhiều quá, rượu lần này lại bốc lên rồi.”
Thư ký Trương lắc đầu nhìn Tô Dao, dìu Hứa Đông Dương đứng dựa vào xe, ra hiệu cho Tô Dao mở cửa xe. Hứa Đông Dương dựa vào đầu xe đứng một lúc, ngẩng đầu nhìn lên, xem ra có vẻ tỉnh táo hơn: “Thư ký Trương, cô cứ về đi, một mình cô Cố là được rồi. Chốc nữa cô đợi thanh toán tiền cho họ, để cho họ chơi tiếp, chơi thoải mái thì thôi.”
Tô Dao nhìn thư ký Trương, đáp lại một tiếng rồi leo lên xe. Thư ký Trương nói địa chỉ của Hứa Đông Dương cho Tô Dao rồi dặn dò vài câu, sau đó đứng nhìn chiếc xe dời đi cho đến khi khuất bóng.
Đây chính là tình huống mà Tô Dao không muốn gặp phải nhất.
Tô Dao chăm chú lái xe, Hứa Đông Dương ngồi sau không lên tiếng, có thể là anh đã thực sự say rồi. Tô Dao thầm nghĩ, thế nhưng trong lòng không tránh khỏi cảm giác bất an, trong tiềm thức cô vẫn cảm nhận được sự nguy hiểm cận kề.
Nhà của Hứa Đông Dương nằm ở khu đô thị cao cấp phía đông thành phố, khi lái xe tới đó đã hơn 10 giờ đêm. Tô Dao lái xe vào khu đô thị, tìm tới tòa nhà theo lời dặn của thư ký Trương, mở cửa, dừng xe lại. Bốn bề là màn đêm tĩnh mịch. Tô Dao ngồi ở ghế lái, chần chừ hồi lâu, rồi ngẩng đầu nhìn vào kính chiếu hậu.
Hứa Đông Dương ngồi đó trong bóng tối, im lặng nhìn cô, ánh mắt tỉnh táo, thái độ lạnh lùng, không có vẻ gì là uống say.
Hãy thử cùng
Tô Dao như bị kim châm, nhanh chóng quay đầu lẩn tránh ánh mắt của Hứa Đông Dương: “…Phó tổng Hứa, đến nơi rồi.”
Đằng sau không có tiếng nói, Tô Dao cũng không dám quay đầu nhìn lại. Trong khoang xe tĩnh lặng, hai người cứ ngồi im như vậy.
Trên con đường phía trước khu đô thị có một vài chiếc xe chạy qua, ánh đèn pha của những chiếc xe đó chiếu sáng xung quanh trong một khoảnh khắc rồi tất cả lại chìm vào màn đêm đen tối.
Hứa Đông Dương ngồi đó, nhìn Tô Dao ngồi phía trước, cô cúi đầu nhìn sang một bên, thân hình nhỏ nhắn của cô dường như cứng lại vì lo sợ.
“Cô lái xe tôi về.”
Hứa Đông Dương đặt chìa khóa vào túi áo khoác của mình: “Sáng mai trả lại xe cho tôi.”
Giọng của anh trở nên xa lạ lạnh lùng, dặn cô xong anh xoay người đi ra ngoài. Tô Dao cất tiếng gọi anh khi anh chuẩn bị rời khỏi nhà để xe: “Hứa tổng…”
Hứa Đông Dương dừng bước, vẫn xoay lưng về phía Tô Dao, Tô Dao lấy chiếc áo khoác trên người xuống, bước lại gần, đặt vào tay anh: “Cảm ơn. Tôi tự bắt xe về được.”
Hứa Đông Dương không cầm áo khoác, xoay người lại nhìn Tô Dao, thái độ lạnh lùng ban đầu dường như trùng xuống, anh đứng nhìn cô thật lâu, khóe miệng anh khẽ nhếch lên cười châm biếng, khẽ hỏi cô: “Tô Dao, cô thật sự là rất có khiếu làm tổn thương tôi một cách trực tiếp nhất.”
Sắc mặt Tô Dao bỗng chốc như không còn một giọt máu, Hứa Đông Dương lạnh lùng nhìn cô, lý trí như nói với anh rằng không nên khoét sâu hơn nữa những thương tổn tình cảm trong cô, thế nhưng hành động và lý trí thường không đi liền với nhau.
“Cô ly hôn rồi à?”
Tô Dao sững người, không biết vì sao thông tin này có thể lọt được đến tai Hứa Đông Dương.
Anh nhìn cô: “Điều đó là thật.”
Đây là một câu khẳng định chứ không phải là một câu nghi vấn. Tô Dao im lặng. Hứa Đông Dương nhìn cô hồi lâu, ánh mắt anh khiến cô cảm thấy một áp lực nặng nề. Hứa Đông Dương cất tiếng: “Thế còn chuyện gia đình cô sum vầy mà tôi nhìn thấy hai hôm trước là sao, hay đấy là buổi tiệc cuối cùng giữa hai gia đình?”
Tô Dao cuối cùng cũng ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mắt Hứa Đông Dương, giọng cô lạnh lùng: “Phó tổng Hứa, tôi nghĩ đây là chuyện riêng của tôi, không nhất thiết phải giải thích với anh.
“Dao Dao, tôi cứ nghĩ rằng ngần ấy năm rồi em sẽ hiền thuận hơn, thì ra em vẫn cay nghiệt như thế.”
Hứa Đông Dương cười cười, cúi người về phía trước. Lẩn tránh sức ép từ phía anh, Tô Dao như con thú bị thương, lùi về phí sau. Hành động của cô đã khiến Hứa Đông Dương dừng bước, anh nửa cười nửa không nhìn cô: “Em đang sợ tôi?”
Tô Dao không trả lời nhìn người đàn ông trước mặt một cách bối rối lo lắng. Hứa Đông Dương cười xót xa nhìn cô: “Em sợ gì ở tôi?”
Đúng rồi! Sợ gì anh chứ? Tại sao trong lòng lại hoang mang như thế? Tô Dao cắn môi, nhưng dù có như thế nào thì dường như cô vẫn bị một sức ép từ anh. Tô Dao cố gắng trấn tĩnh, nhìn thẳng vào người đàn ông trước mặt: “Hứa tổng, anh đùa thì cũng phải có giới hạn thôi.”
Hứa Đông Dương nhìn Tô Dao trước mặt mình đang cố gắng trấn tĩnh, mỉm cười lùi lại phía sau: “Phụ nữ mạnh mẽ nhiều lúc cũng đáng yêu.” Nói dứt lời anh không làm khó cô nữa, bỏ Tô Dao lại, quay người đi lên gác.
Tô Dao không lái xe Hứa Đông Dương về nhà, cô đặt chiếc áo khoác của anh vào xe, rồi bắt xe đi về nhà.
Về đến nhà, đoán là Cố Nguyên đã ngủ rồi, Tô Dao khẽ khàng đóng cửa lại,