Old school Easter eggs.

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Sống Chung Sau Ly Hôn

Sống Chung Sau Ly Hôn

Tác giả: Hồ Tiểu Mị

Ngày cập nhật: 04:18 22/12/2015

Lượt xem: 1341077

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1077 lượt.

iúp cô là Cố Nguyên.
“Chúng ta không thể đối chọi trực tiếp với anh ta, bây giờ phải thuận theo ý của anh ta.”
Cố Nguyên trầm ngâm: “Gọi điện thoại cho anh ta, hẹn anh ta nói chuyện xem ý anh ta ra sao rồi chúng ta sẽ quyết định nên làm như thế nào.”






Ảo giác anh khiến hạnh phúc em tan biến
Giấu diếm gia đình đi ra ngoài cùng Cố Nguyên không hề khó chút nào, hai bà mẹ đều không chút nghi ngờ, Cố Nguyên lái xe đưa Tô Dao tới quán trà đã hẹn với Hướng Đông Dương.
Nhân viên phục vụ đưa hai người lên tầng hai. Hướng Đông Dương đã ngồi chờ ở đó, nhìn thấy người đẩy cửa bước vào phòng không chỉ có Tô Dao mà còn có Cố Nguyên, anh cảm thấy bất ngờ, khẽ nhướng mày, nhưng không nói gì.
Nhân viên phục vụ lễ phép đóng cửa đi ra ngoài, trong căn phòng lúc này chỉ còn lại ba người.
“Nói như vậy thì anh cũng là người biết rõ việc này?
Hướng Đông Dương dập tắt điếu thuốc nhìn Cố Nguyên. Cố Nguyên nhìn thẳng vào mắt anh: “Điều này không nằm trong phạm vi chúng ta cần nói chuyện ngày hôm nay. Hôm nay tôi đưa Dao Dao tới đây là muốn hỏi anh, anh có biết chuyện Tô Thư rồi thì muốn thế nào?”
“Tô Dao, em có cảm thấy là em nên cho anh một lời giải thích hợp lý?”
Hướng Đông Dương bỏ qua Cố Nguyên, nhìn sang người phụ nữ đang ngồi lặng im một bên. Khi Cố Nguyên định lên tiếng thì Hướng Đông Dương quay sang nhìn anh nói: “Đây là chuyện giữa tôi và cô ấy, dù bây giờ anh đã trở thành chồng của cô ấy thì việc này cũng không có chỗ của anh. Tôi muốn nói chuyện riêng với Tô Dao.”
Cố Nguyên hít mạnh nhưng Tô Dao lấy tay kéo nhẹ tay rồi cất giọng dịu dàng: “Anh ra ngoài đại sảnh đợi em một lúc, em và anh ta sẽ nói chuyện với nhau.”
Cố Nguyên im lặng nhìn Tô Dao vài giây rồi gật đầu: “Cũng được, em nhớ là anh ngồi bên ngoài đợi em.”
Cố Nguyên đi rồi, căn phòng càng trở nên căng thẳng, áp lực từ phía Hướng Đông Dương khiến Tô Dao dường như không thể hít thở được.
Biết rõ sự tình anh tất nhiên rất hận cô.
“Tại sao?” – Anh lên tiếng
Tô Dao im lặng.
“Tô Dao, bây giờ anh rất hối hận vì để em đi. Nếu sớm biết chuyện này anh tuyệt đối sẽ không dừng lại với em dễ dàng như vậy.”
“Khi đó tại sao em lại sinh con anh ra? Bởi vì vẫn còn lưu luyến với anh? Vậy sao lại lấy người đàn ông đó, tại sao lại giấu anh, không cho anh biết rõ sự tình, có phải là em định giấu anh cả đời không?”
Mỗi câu hỏi được nói ra càng khiến sự giận dữ trong anh bốc lên ngùn ngụt, chiếc cốc thủy tinh trong tay anh phát ra tiếng rắc nhẹ rồi nát vụn trong tay anh. Những mảnh thủy tinh vỡ cứa vào da thịt khiến tay anh thấm đầy máu.
Tô Dao nhìn thấy máu ở tay Hướng Đông Dương chỉ cảm thấy trời đất như điên đảo, ngực cô dường như bị bóp nghẹt lại, toàn thân mềm nhũn không có sức: “Em quyết định để lại Tô Thư là vì dù thế nào thì nó cũng là con của em, nó là sự nối tiếp sinh mệnh của em, nó chẳng có chút liên quan gì tới việc còn lưu luyến anh. Nếu không phải vì chẳng may để anh phát hiện ra thì em cũng sẽ giấu anh cả đời.”
Hướng Đông Dương trân trân nhìn cô rồi anh quay người sang đấm mạnh vào tường, vết thương ở tay anh lúc này càng rách to hơn, máu ở tay anh chảy xuống.
“Bây giờ anh đã biết Tô Thư là con gái của anh, anh muốn thế nào?”
Tô Dao cố gắng kiềm chế, bình tĩnh hỏi.
Hướng Đông Dương quay người đi, xoay lưng về phía cô không nhúc nhích, một hồi lâu sau anh mới chậm rãi quay đầu lại nhìn cô. Mặt anh lạnh như băng: “Tôi muốn thế nào ư?” – Anh hỏi ngược lại rồi nhếch mép cười nhạt – “Cô nói đấy là con của cô, thế cô đã nghĩ qua chưa, nó cũng là con của tôi. Cô giấu tôi sáu năm, còn định giấu tôi cả đời, bây giờ lại đến hỏi tôi muốn thế nào à?”






Quả bom thứ hai
Có rất nhiều việc dù lên kế hoạch tốt như thế nào, dù chuẩn bị tốt như thế nào cũng sẽ không phát triển theo đúng như những gì chúng ta mong đợi.
Cố Nguyên vốn dự tính là đưa hai bà mẹ về Bình Thành nhưng mẹ Tô Dao lại lo lắng con gái vừa sảy thai, sợ mình đi rồi Cố Nguyên không biết chăm sóc, e sẽ để lại di chứng về sau nên dù nói thế nào bà cũng không chịu đi. Mẹ Cố Nguyên thấy thái độ của mẹ Tô Dao kiên quyết như vậy nên một mình cũng không tiện về trước, cũng nói là ở lại cùng bà thông gia.
Chuyện của Tô Thư xem ra đã trở thành trái bom lơ lửng trên đầu Cố Nguyên, nhưng trong tình cảnh như vậy anh cũng không dám ép hai bà mẹ quá, sợ mọi người sẽ sinh nghi màra sơ hở của cả hai.
Kỳ nghỉ xuân kết thúc, nhà trẻ của Tô Thư đã nhận trẻ trở lại. Mấy ngày này Tô Dao vẫn phải tới bệnh viện để truyền nước tiêu viêm, hai bà mẹ lại thay Cố Nguyên đưa đón Tô Thư đi học, buổi chiều lại đón Tô Thư về nhà.
Đó là đứa con chung của anh và Tô Dao, một người ruột thịt tồn tại trên thế giới này, mang huyết thống của anh và đánh dấu mối quan hệ tuyệt đối giữa anh và cô.
Hướng Đông Dương vừa hít được hai hơi liền dập tắt điếu thuốc, anh không muốn chút nữa khi nhìn thấy Tô Thư, người anh toàn mùi thuốc.
Hướng Đông D