Teya Salat

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Sống Chung Với Bá Tước

Sống Chung Với Bá Tước

Tác giả: Hai Viên Đường Bách Thảo

Ngày cập nhật: 03:39 22/12/2015

Lượt xem: 1341268

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1268 lượt.

i, nhìn đám dầu mỡ cùng với những sợi mì dính trên bộ tây trang của Tịch Nhan đang chảy dần xuống, chảy xuống ống quần lại tiếp tục chảy xuống đôi dày da bóng loáng!
"Ặc, tất cả đều là lỗi của em, em lau cho anh, lập tức lau sạch, lập tức lau sạch." Bảo Nhi da đầu tê dại, luống cuống tay chân liền muốn cởi cả bộ tây trang của Tịch Nhan ra, ban đầu là áo khoác, rồi xuống quần, vừa làm cô vừa nhớ tới lần mình bị cái tên này coi như giẻ lau nhà, cả sống lưng đã cảm thấy tê dại.
Tịch Nhan đúng là có tính thích sạch sẽ, lúc bị cả bát mì đầy dầu mỡ cùng những sợi mì lẫn rau ăn dở đổ lên người, hắn nhất thời cảm thấy rất không thoải mái, chẳng qua là khi bàn tay nhỏ bé của Bảo Nhi khua loạn trên người hắn, hắn lại càng cảm thấy không thoải mái . . . . . . Hắn bỗng nhiên có cảm giác trái tim đã ngừng đập mấy nghìn năm của mình dường như đang nảy lên từng nhịp từng nhịp.
"Phù phù!"
Tịch Nhan ngây ngẩn cả người, đôi mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm cô bé kia vẫn đang không ngừng giở trò trên người mình.
Hắn bắt được đôi tay không an phận đang có ý định cởi quần áo của hắn, rất nóng rất nóng, tim của hắn bỗng nhiên lại nảy lên vài nhịp.
"Phù phù!"
Một giây kế tiếp hắn chạy như bay trở về phòng của mình, đóng cửa lại.
"Xong rồi!" Bảo Nhi cảm giác số mạng của mình sau này sẽ rất đáng sợ, cô thấp thỏm rửa chén bát, sau đó cảm thấy mình nên ngoan ngoãn trở về phòng, đóng chặt cửa lại chắc sẽ có cảm giác an toàn hơn.
Tịch Nhan trở lại phòng, lập tức cởi hết áo ra, dưới ánh trăng lộ ra một khuon ngực trần thật hoàn mỹ, nét mặt mừng rỡ như điên, nó đang đập, nó thật sự đang đập. . . . . .



Thần kỳ dược thủy


Lão quản gia cơm tối cũng không ăn, liền đem mình nhốt ở trong phòng, thần thần bí bí lấy ra một đống chai chai lọ lọ, rồi chui vào trong quan tài cậy lên một miếng gỗ nhỏ, phía dưới có một ngăn kéo bí mật, lão quản gia thận trọng lấy ra hai viên thuốc màu đen được đựng ở trong hai cái bình thủy tinh.
Sau đó còn quay đầu nhìn hai bên một chút, thấy chung quanh không có động tĩnh gì mới cẩn thận đem miếng gỗ kia đậy lại.
Đều nói Vampire cất giữ những đồ vật quý giá nhất đều là cất ở phía dưới của đáy quan tài, lúc đi ngủ đều sẽ nằm ở trên, rất an toàn. Bọn họ về bản chất phong cách cũng như một con ốc sên nhỏ, hận không thể cõng được quan tài của mình đi khắp thế giới.
Lúc này cửa"Bùm" một tiếng bị bật mở ra, lão quản gia mới vừa kịp đem miếng gỗ kia đậy kín, một tiếng vang này khiến hắn cả người sợ run lên, tuột tay làm vách quan tài kẹp chặt lấy ngón tay.
"Gào khóc, gặp quỷ! Cậu không biết muốn vào phòng người khác thì phải gõ cửa sao?" Lão quản gia thấy người chạy vào chính là tên nhóc Tịch Nhan này, rất tức giận liền mắng.
Sau đó bắt đầu đem hai bình nước cùng lúc đổ vào bình thứ ba.
Hắn cực kỳ cẩn thận khống chế tỷ lệ, trong cái bình thứ ba này hứn cũng đã chuẩn bị sẵn một thứ chất lỏng màu trắng, sau đó đem chất lỏng màu đỏ nhỏ từng giọt vào, lập tức phát ra tiếng "Xích xích” giống như là đang sôi trào, đợi đến khi trong bình hoàn toàn hết tiếng nổ, lão quản gia mới đem dung dịch trong suốt như nước nhỏ tiếp từng giọt, tay run lên, dường như giọt có vẻ hơi lớn, hắn lắc lắc bình, không có động tĩnh, có chỗ nào không đúng sao? Mùi cũng không có? Hắn lại lắc lắc, sau đó"Bùm!" một tiếng, bình chợt nổ tung.
Đại bối đầu trong nháy mắt biến thành đầu mỳ ăn liền, cuốn cuốn tiêu tiêu .
Cứ như vậy lão quản gia kiên nhẫn tiếp tục cố gắng.
Hai ngày hai đêm, hắn không ngừng đổ đi đổ lại, hai bình dung dịch màu đỏ và dung dịch màu trắng cũng đã gần nhìn thấy đáy rồi, mặt của lão quản gia cũng đã thành màu đen rồi, tóc của hắn cũng đã dựng đứng hết cả lên, hóc mắt lõm sâu trông giống như là một sinh vật thời tiền sử , trong phòng chỉ có ba chiếc quan tài là vẫn còn nguyên hình dáng, những thứ khác cũng đã sớm tan tành mất rồi.
Ngày thứ ba, ánh mặt trời bắt đầu nhô lên báo hiệu một ngày mới, lão quản gia tay chân cũng đều run rẩy, mắt cũng đã đỏ như máu, nhay cả hai cái răng nanh thật dài cũng đã lộ ra bên ngoài, hắn kích động lắc lắc một cái bình chứa đầy dung dịch màu đen, thật tốt quá, hắn thật là thiên tài, hắn dùng khong biết bao nhiêu tinh khí tỉ mỉ chế luyện loại thuốc này mất hơn 200 năm cuối cùng cũng đã có kết quả, cuối cùng cũng không lãng phí.
Hắn thành công bào chế ra được loại dung dịch làm cho hắn có thể giữ mãi được nét thanh xuân, bây giờ chỉ còn bước cuối cùng là phơi nắng một ngày, sau đó đun thêm một buổi tối nữa là có thể dùng.
Nếu như làm hư, phải mất thêm hai trăm năm nữa mới có thể chế lại được, sức mạnh của tình yêu thật là vĩ đại, hắn không ngờ mìn lại có thể thành công như thế này. Hắn thận trọng đem bình đặt ở phía trước cửa sổ để cho bình thuốc được hấp thụ ánh nắng buổi sớm của mặt trời, giờ phút này tâm tình của hắn rất tốt, nhìn cả vườn hoa hướng hương đua nở bên ngoài tòa lâu đài cũng cảm thấy thân thiết hơn rất nhiều.
Sau đó hắn an tâm đi tắm rửa, phải thay những ba lần nước hắn mớ