
Người Yêu Ngốc Nghếch Của Tổng Giám Đốc
Tác giả: Phù Thủy Dưới Đáy Biển
Ngày cập nhật: 03:29 22/12/2015
Lượt xem: 1341087
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1087 lượt.
iấc ngủ của cô cũng ngày càng kém chất lượng, thường xuyên nằm mơ. Gần đây cô hay mơ thấy có một người phụ nữ áo trắng đứng ở đầu giường cô, không nói gì, chỉ nhìn cô chằm chằm. Hy Lôi thường giật mình tỉnh dậy khỏi giấc mơ, sáng hôm sau, hai mắt thâm quầng.
Ban ngày cô kể chuyện giấc mơ cho cô bạn đồng nghiệp Tiểu Lộc nghe, Tiểu Lộc nói:
- Có lẽ là vì dạo này cậu mệt quá nên thần kinh suy nhược đấy! Mua ít thuốc an thần uống là được rồi.
Tan ca, Hy Lôi ra hiệu thuốc ở gần cơ quan mua hai hộp An thần ích não.
- Đúng rồi, còn một việc quan trọng nữa quên nói. Cái bộ quần áo ấm con gửi cho bố mẹ nhận được rồi, bố con thích lắm. Mẹ biết là con nhớ tới bố mẹ là được rồi, nhớ đối xử với mẹ chồng như mẹ đẻ đấy, sắp đến Tết rồi, mẹ chồng con ở nhà nấu nướng cho hai đứa cũng vất vả, con nhớ mua quà cho người ta để thể hiện tấm lòng của mình, đã nhớ chưa, lớn rồi, phải hiểu chuyện đấy!
- Dạ, con biết rồi, mẹ yên tâm!
Vừa cúp điện thoại, ngẩng đầu nhìn lên, Hứa Bân đứng ngay trước mặt, nhìn cô mỉm cười ấm áp, lôi từ sau lưng ra một hộp sushi cá mà Hy Lôi thích ăn.
- Sao anh lại đến đây?
- Đón em chứ sao! Chẳng phải em nói gần đây ngủ không ngon còn gì? Đừng để mắc chứng trầm cảm, anh thấy em có triệu chứng đấy đấy, đi nào, anh đưa em đi khám bác sĩ!
Nghe lời Hứa Bân, trái tim Hy Lôi như nở một bông hoa. Cô bật cười:
- Xì, anh bị trầm cảm thì có! Không sao, có lẽ vì thần kinh suy nhược thôi, em mua ít thuốc an thần rồi, uống mấy hộp là khỏi.
- Thế thì về nhà thôi!
- Vội gì, đi dạo phố đã, em muốn mua cho mẹ anh ít đồ!
Hứa Bân vừa nghe nói mua đồ cho mẹ anh, trong lòng đã thấy vui, bèn hỏi:
- Vì sao? Sao tự nhiên lại nghĩ mua đồ cho mẹ!
- Em nghĩ ngày nào mẹ cũng ở nhà nấu ba bữa ăn, dọn dẹp nhà cửa, cũng vất vả lắm nên mua đồ cảm ơn mẹ!
Đối diện tòa soạn có một siêu thị lớn, Hứa Bân vừa nghe vợ nói vậy, lập tức kéo tay cô đi:
- Đi nào.
2.
Lúc ăn cơm tối, Hứa Bân đã nôn nóng mang món quà Hy Lôi mua tặng mẹ mình ra, là một cái áo len lông cừu và một bộ mỹ phẩm:
- Mẹ, mẹ nhìn xem Hy Lôi mua cho mẹ cái gì này?
Mẹ chồng bỏ cái bát trong tay xuống, cầm cái áo len sờ sờ, áo màu nước gạo, những bông hoa nhỏ màu đỏ sẫm, trông lịch sự, quý phái, chất len mềm mại, mẹ chồng hơi xúc động, nhưng chỉ một lát, bà lại cảnh giác hỏi:
- Hy Lôi, sao tự nhiên con lại mua áo cho mẹ, có ý gì sao?
Hứa Bân nghe thấy vậy, sợ Hy Lôi không vui, vội nói:
- Mua áo cho mẹ thì có ý gì được, cả ngày mẹ ở nhà chăm sóc bọn con vất vả, nên con mua để tặng mẹ. Mẹ mặc thử xem là được rồi!
Hy Lôi tiếp lời:
- Dạ vâng, mẹ cũng tiết kiệm quá, chẳng có bộ quần áo nào đẹp. Mẹ mặc không đẹp thì bố cũng mất mặt.
Mẹ chồng ngượng ngùng cười, nhìn cái mác giá còn dính trên áo chưa gỡ xuống, bà chép miệng kêu:
- 380 tệ cơ à. Trời ơi, đắt quá, không được, không được! Mẹ không lấy đâu.
Bố chồng lườm bà một cái, nói:
- Con cái có lòng mua cho em thì em mặc đi.
Hy Lôi cũng nói:
- Mẹ mặc đi, mẹ vất vả cả năm rồi, coi như là tự thưởng cho mình!
Mẹ chồng nhận cái áo, ăn cơm xong, bà lại lại gần hỏi Hy Lôi:
- Con mua ở đâu thế?
- Ở cửa hàng số 46 phố Nhân Dân ạ. - Hy Lôi vừa rửa bát vừa nói.
Không lâu sau, lại loáng thoáng nghe thấy tiếng mẹ chồng nói nhỏ với Hứa Bân:
- Con trai này, mai mẹ mang cái này đi trả nhé. Mẹ ở nhà cả ngày, không cần phải mặc áo đẹp thế này. Lãng phí quá.
Hứa Bân hình như nổi giận, bực mình cao giọng:
- Tùy mẹ!
Buổi tối, đêm khuya thanh tĩnh, Hy Lôi nằm trên giường, chép miệng càm ràm:
- Nghe xem mẹ anh nói gì kìa, mua cho bà cái áo mới thì hỏi em có ý gì. Em thì có ý gì được, chẳng nhẽ định mưu sát bà à?
Hứa Bân đang mơ màng định ngủ, bèn nói:
- Ôi giời, mẹ là phụ nữ gia đình, ít giao tiếp với người khác, không biết ăn nói, em tính toán với mẹ làm gì!
- Phụ nữ gia đình thì sao, phụ nữ gia đình cũng có thể làm rất tốt, phụ nữ gia đình thì có thể coi lòng tốt của người khác là gan phổi của bò à? Phụ nữ gia đình thì phải ăn mặc quê mùa à? Ít nhiều gì cũng là vợ của một Trưởng phòng mà không biết trang điểm cho bản thân, anh với bố anh không cảm thấy buồn à? - Hy Lôi bắn như súng liên thanh một tràng vào mặt Hứa Bân.
Hứa Bân quay người đi, mặc kệ cô.
Hy Lôi nằm trên giường, lại mất ngủ, cô cảm thấy mình với Hứa Bân ngày càng xa lạ với nhau.
Nửa đêm, Hy Lôi lại nằm mơ, trong giấc mơ, cô lại nhìn thấy người phụ nữ áo trắng đứng ở đầu giường, nhìn cô rất lâu nhưng không lên tiếng. Hy Lôi giật mình tỉnh dậy khỏi giấc mơ, cả người toát mồ hôi lạnh.
Đêm, chìm đắm trong bóng tối khổng lồ, sự yên tĩnh đáng sợ, giống như cuộc sống rối bòng bong của Hy Lôi hiện nay.
Mẹ chồng thực sự mang trả lại cái áo len đó, Hy Lôi chưa thấy bà mặc lần nào, cũng không nghe bà nhắc lại chuyện đó nữa. Hy Lôi nghĩ, thôi cứ mặc bà, dù sao thì mình cũng đã có lòng.
Cuối tuần, Hứa Bân phải làm thêm, bố chồng đi chơi bài với bạn. Ở nhà chỉ còn Hy Lôi và mẹ chồng.
Hai người chẳng có chuyện gì để nói, chẳng biết làm gì, Hy Lôi nằm tro