Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Sống Chung Với Mẹ Chồng

Sống Chung Với Mẹ Chồng

Tác giả: Phù Thủy Dưới Đáy Biển

Ngày cập nhật: 03:29 22/12/2015

Lượt xem: 1341102

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1102 lượt.

mắt của mẹ chồng, lạnh lùng, trách cứ.
Cũng may đến Tết rồi. Không khí Tết đã xua đi những điều không vui. Đây là lần đầu tiên Hy Lôi đón tết cùng người nhà Hứa Bân. Đêm Giao thừa, cả nhà bốn người ngồi trong phòng khách xem chương trình truyền hình đón xuân, tiếng cười trong tivi vang lên không ngớt, nhưng cả nhà thì lại có vẻ yên tĩnh. Hứa Bân luôn miệng kể chuyện cười để khuấy động không khí. Hy Lôi nhớ tới bố mẹ mình, em trai cô chắc là được nghỉ về nhà rồi. Năm ngoái, cô và em trai còn ở bên cạnh mẹ, đùa nghịch, ăn bánh sủi cảo mẹ làm, em trai cô còn ra ngoài đốt pháo, căn nhà nhỏ với mái ngói đỏ ấy tràn đầy hồi ức hạnh phúc của cô. Giờ đây, cô đã là vợ của người ta, mẹ cô nói đúng, cô không thể bướng bỉnh được nữa.
Hứa Bân đứng dậy đi rót nước, Hy Lôi nói:
- Nhân tiện rót hộ em một cốc nhé!
Hứa Bân rót nước xong đưa cho Hy Lôi, cô uống thử, âm ấm, lại còn có vị của mật ong, thì ra Hứa Bân đã pha trước cho cô nước mật ong. Hai người nhìn nhau cười.
Mẹ chồng nhìn thấy, tỏ vẻ không vui, lườm con trai một cái rồi thản nhiên nói
- Bân, mẹ thấy hơi lạnh!
Hứa Bân là người thông minh, lập tức hiểu ý:
- Ồ, để con đi lấy chăn cho mẹ nhé! Để mẹ lạnh rồi ốm thì nguy to! - Hứa Bân vào phòng lấy cho mẹ cái chăn, đắp lên đùi mẹ. Mẹ chồng hài lòng mỉm cười, xoa mặt con trai, khen:
- Con trai ngoan thật đấy! - Sau đó nhìn Hy Lôi một cái đầy thị uy.
Hy Lôi uống nước mật ong, giả bộ như không nhìn thấy.
Bởi vì cô sắp được gặp mẹ đẻ mình rồi. Mùng 2 Tết cô sẽ cùng Hứa Bân về nhà cô. Trái tim Hy Lôi đã bay về đó từ lâu rồi.
3.
Sáng sớm ngày mùng 2 Tết, Hy Lôi dậy sớm chải đầu, trang điểm rồi thay quần áo mới. Hứa Bân đứng cạnh trêu vợ:
- Đúng là về nhà mẹ có khác, tích cực hẳn lên!
Hy Lôi đang cảm thấy kỳ lạ, vì sao hôm nay mẹ chồng dậy muộn thế thì bố chồng từ phòng đi ra:
- Hứa Bân, con vào xem mẹ con thế nào, hình như bị ốm rồi.
Hứa Bân nghe thấy vậy, vội vàng chạy sang phòng mẹ xem. Mẹ anh nằm co người trong chăn, hai mắt nhắm người, miệng rên hừ hừ. Anh lại gần sờ trán bà, hỏi:
- Mẹ, mẹ không khỏe chỗ nào! Có bị sốt đâu!
Mẹ chồng mở mắt ra, trông có vẻ rất đau đớn, các nếp nhăn trên mặt thoáng giật giật, mệt mỏi nói:
- Con trai ơi, hình như mẹ ốm rồi, cả người chẳng có tí sức lực nào, khó chịu quá!
Bố chồng lúc này mang nhiệt kế tới, Hứa Bân đo nhiệt độ cho mẹ, vẫn bình thường. Rồi anh lại lấy máy đo huyết áp trong hộp thuốc ra, mọi thứ đều bình thường.
Không tìm được nguyên nhân, Hứa Bân thở dài:
- Thế để bố đưa mẹ đi bệnh viện!
Mẹ chồng giữ tay Hứa Bân lại:
- Con đưa mẹ đi bệnh viện đi! - Hy Lôi đứng ở cửa ngay hiểu ra tất cả, mẹ chồng không bị bệnh, bà chỉ muốn giữ con trai lại, không muốn Hứa Bân đưa cô về nhà.
- Mẹ, có phải bệnh gì nặng đâu, bảo bố đưa mẹ đi là được. Hôm nay con còn phải đưa Hy Lôi về nhà, ngồi xe mất ba tiếng đồng hồ cơ! Mẹ quên rồi à! - Hứa Bân nói.
Mẹ chồng chỉ đành làm ra vẻ độ lượng:
- Thế thì con đi đi, mẹ không sao. Mặc ấm vào nhé!
- Dạ vâng, thế con đi đây! Bảo bố đưa mẹ đi khám nhé!
Đi ra tới cửa, mẹ chồng lại gọi Hứa Bân:
- Con trai, tới đấy thì ăn gì!
Hy Lôi nghe vậy, đáp:
- Mẹ yên tâm đi, tối qua mẹ con đã bắt đầu chuẩn bị nhiều món ngon lắm rồi.
Mẹ chồng hơi thấp giọng:
- Mẹ con thì biết làm món gì, Hứa Bân ăn không quen thức ăn người khác làm. - Hy Lôi nghe vậy, chẳng biết từ đâu mà cơn giận lại bốc lên, cố ý nói:
- Nếu không được thì xem nhà mình có gì, mẹ làm cho anh ấy mang đi.
Mẹ chồng thấy con dâu nói thế, tưởng là thật, lập tức không còn khó chịu nữa, chuẩn bị xuống giường. Bố chồng thấy thế bèn lên tiếng dàn hòa:
- Thôi được rồi, ngày Tết, nhà ai mà không có đồ ăn. Chỉ em mới có chắc.
Mẹ chồng bị bố chồng nói thế, lại nằm lại lên giường, nói:
- Thì em cũng sợ con trai mình ăn không no thôi!
Hứa Bân bất lực mỉm cười, cùng Hy Lôi ra cửa.
4.
Ngồi lắc lư trên xe khách hai, ba tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng về tới nhà.
Đã là 12 giờ trưa, mẹ cô chuẩn bị một bàn đầy thức ăn, chỉ chờ hai vợ chồng Hy Lôi.
Cậu em trai Hy Quân chạy ra, đón các túi lớn túi nhỏ trên tay Hy Lôi, hơn một năm không gặp, cậu đã cao hơn cả cái đầu, trên mặt lốm đốm vài nốt trứng cá, nhưng vẫn không làm mất đi vẻ đáng yêu của một cậu thiếu niên. Mẹ cô cũng chạy ra, nhiều tháng không gặp, hai mẹ con nắm tay nhau, hàn huyên đủ chuyện. Hứa Bân biếu bố vợ cây thuốc lá mà ông thích hút, bố cười thích chí lắm. Mọi người cùng ngồi xuống, lúc này Hy Lôi mới để ý thấy một cô gái ngồi cạnh Hy Quân. Mái tóc đuôi gà buộc cao, nhuộm màu nâu đỏ, đôi mắt rất đẹp, gương mặt trẻ trung, thanh tú, giây phút đó, Hy Lôi phảng phất như nhìn thấy bản thân mình hồi đại học, mới tốt nghiệp hơn hai năm mà đã thấy mình già đi nhiều quá.
Cô cười cười hỏi Hy Quân:
- Cô em này là ai thế, em không giới thiệu cho chị sao!
Hy Quân bẽn lẽn cười:
- Cô ấy tên là Phó Hinh Doãn, bạn gái em!
Cô gái rất ngoan ngoãn, chào:
- Em chào chị!
Mẹ cô mang canh tới, gọi mọi người ăn cơm. Lúc này thì điện t


XtGem Forum catalog