Snack's 1967

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Sống Chung Với Mẹ Chồng

Sống Chung Với Mẹ Chồng

Tác giả: Phù Thủy Dưới Đáy Biển

Ngày cập nhật: 03:29 22/12/2015

Lượt xem: 1341119

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1119 lượt.

biết là tớ với anh ấy là không thể, chỉ là cảm thấy kích thích nên đi bước nào tính bước đó. Không ngờ kéo tới tận bây giờ, để mẹ anh ấy nhìn thấy, bây giờ thì kiểu gì cũng không thể giải thích rõ ràng được nữa.
Tốc độ ly hôn của Tiểu Lộc rất nhanh, khiến người ta phải ngỡ ngàng. Ngày hôm sau đã làm xong thủ tục ly hôn. Khi đi làm, cô đã lại là một thành viên trong tập đoàn những người phụ nữ một đời chồng rồi. Hy Lôi bất giác cảm thán thế sự biến đổi khó lường, thế là cô gọi điện thoại cho Hứa Bân, hẹn anh ra ngoài nói chuyện, hy vọng có thể đẩy nhanh tốc độ làm thủ tục.
Hứa Bân vẫn tỏ thái độ bất cần, hơn nữa còn chê trách bố mẹ Hy Lôi:
- Bố mẹ em cái kiểu gì thế, em về nhà một thời gian dài thế, họ cũng biết cả chuyện của chúng ta, thế mà không khuyên nhủ em một câu, chẳng nhẽ lại ủng hộ con gái mình ly hôn sao!
Hy Lôi bất lực cười: Haiz! Chẳng khác nào vừa ăn cướp vừa la làng.
- Nếu không thể sống tiếp được nữa thì đương nhiên là phải ủng hộ tôi, tôi làm việc gì họ cũng ủng hộ hết.
- Tóm lại là anh không ly hôn. Em không muốn sống hòa thuận thì cứ thế này thôi!
- Không ly hôn cũng không đến lượt anh! - Hy Lôi đập mạnh một tờ giấy lên mặt bàn, đó là tờ giấy chứng minh thương tích mà cô xin ở phòng khám hôm Quân Quân làm phẫu thuật, - Nếu anh không đồng ý thì chúng ta gặp nhau tại tòa, tới lúc đó xem ai mất mặt.
Hứa Bân nhìn thấy tờ giấy chứng nhận đó, giận tới mức một lúc lâu sau không nói được lời nào, chỉ mặt Hy Lôi:
- Cô, cô thật là nham hiểm, mẹ tôi nói không sai, cô là một người đàn bà nham hiểm.
- Lại là mẹ anh, mẹ anh, anh có thể nói gì đó mới hơn chút được không, mãi vẫn không lớn lên được.
“Roẹt” một tiếng, tờ giấy bị Hứa Bân xé làm hai, sau đó đắc ý cười:
- Đi đi, đi ra tòa!
- Họ Hứa kia, hôm nay tôi mới biết, anh không chỉ là một đứa trẻ ngu xuẩn, mà còn là đồ đê tiện, bỉ ổi.
- Ngoài việc chửi rủa hạ thấp tôi thì cô còn biết làm gì nữa? - Hứa Bân phản kích.
- Anh không cần phải hạ thấp, vì bản thân anh đã chẳng cao lớn gì! - Hy Lôi không nhịn được, lên tiếng chế nhạo thân hình không mấy cao to của Hứa Bân.
Lại một cuộc gặp không mấy vui vẻ.
Chức vụ phó chủ biên đã mất nay lại được không mang lại cho Hy Lôi quá nhiều niềm vui, thì ra niềm an ủi mà sự nghiệp mang lại cho một người phụ nữ không thể bằng một cuộc hôn nhân viên mãn. Nếu không có một cuộc hôn nhân hạnh phúc hoặc một tình yêu đẹp thì người phụ nữ cho dù có sự nghiệp huy hoàng đến đâu cũng không thể nào tỏa sáng.
Lật xem một tờ tạp chí, trong đó viết rất nhiều con đường mà nam nữ sau khi ly hôn có thể lựa chọn, Hy Lôi thực sự hoài nghi, liệu sau khi ly hôn, người ta vẫn còn có thể cư xử lịch sự với nhau được sao?
Chia tay rồi, chúng ta vẫn là bạn, những đôi nam nữ vẫn thường nói với nhau như vậy trên tivi, chắc chắn là giả.
Hy Lôi và Hứa Bân là một đôi uyên ương đã đi tới tận cùng hạnh phúc, nếu không làm tổn thương nhau thì chắc chắn sẽ không chịu buông tha



Giải thoát


Thái độ của Hứa Bân với việc ly hôn khiến Hy Lôi thấy bực bội vô cùng, thực sự muốn được nhanh gọn như Tiểu Lộc, nhanh chóng được giải thoát. Trong thời gian đó, Hy Lôi gọi rất nhiều cú điện thoại cho Hứa Bân, anh ta hoặc là không tiếp, hoặc là có thái độ rất khó chịu. Tới cơ quan của anh ta thì cũng tránh không gặp mặt; thế là Hy Lôi tự mình nhờ bạn bè tìm giúp luật sư, tư vấn về các trình tự liên quan tới tố tụng ly hôn.
Từ sau khi ngồi lên cái ghế phó chủ biên, công việc lại càng bận rộn hơn, ngồi trước máy tính, có lúc đọc bản thảo cũng đã hết một ngày, hai mắt cay xè, chân tay tê cứng. Buổi trưa khi đi ăn cơm, có mấy đồng nghiệp cùng ăn cơm dưới lầu, gọi canh đậu phụ và mấy món rau xanh đơn giản, vừa ăn được mấy bữa cô đã cảm thấy dạ dày mình khó chịu, không nhịn được bèn lao vào nhà vệ sinh nôn thốc tháo. Lúc ở nhà vệ sinh đi ra, mọi người thấy sắc mặt Hy Lôi có vẻ nhợt nhạt, đều quan tâm hỏi:
- Có phải bị ốm không?
Còn có đồng nghiệp không hiểu rõ chuyện thì hỏi:
- Hay là có thai rồi.
- Thế em nói trước đi!
- Anh nói trước đi, em vừa ăn vừa nghe.
Hứa Bân định mở miệng, nhưng rồi ấp úng mãi, cuối cùng cũng thu hết dũng khí để nói ra:
- Anh nghĩ kỹ rồi, anh đồng ý ly hôn.
Bàn tay Hy Lôi thoáng run rẩy, dao nĩa trong tay không cầm chắc, va mạnh vào đĩa, phát ra những âm thanh đanh gọn. Cô có thể cảm nhận được đôi môi mình đang run rẩy, hỏi anh bằng giọng hoài nghi:
- Anh nói gì, anh nói lại lần nữa xem.
- Anh nói anh đồng ý ly hôn rồi, chẳng phải em vẫn kiên trì đòi ly hôn đó sao, giờ anh nghĩ kỹ rồi, khi nào ký tên, khi nào làm thủ tục đều tùy em. - Hứa Bân không còn vẻ ăn năn như ban nãy nữa, mà quay về với vẻ mặt đểu cáng trước kia, nhắc lại một lần.
Ánh mắt Hy Lôi tối sầm đi, thở dài, cười nhạt hỏi:
- Sao bây giờ anh mới nghĩ xong, vì sao hôm nay lại nói cho tôi?
- Thì cái gì cũng cần có một quá trình mà, cuối cùng thì giờ anh cũng nghĩ thông rồi, chúng ta đều còn quá trẻ, quá nhiều việc không biết giải