XtGem Forum catalog

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Sống Như Tiểu Cường

Sống Như Tiểu Cường

Tác giả: Bukla

Ngày cập nhật: 03:10 22/12/2015

Lượt xem: 1341230

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1230 lượt.

chia tay, họ khách sáo quá gọi bao nhiêu là món, vì vậy mới mất nhiều thời gian thế.”
Tiểu Nguyệt tò mò hỏi: “Hoá ra Tiểu Cường đã ăn rồi à? Mọi người thấy trời tối rồi chắc hôm nay cũng chưa đi được nên mua rất nhiều đồ ăn đang chuẩn bị cùng nhau ăn bữa tối cuối cùng, mọi người cứ cố đợi anh rốt cuộc anh lại ăn rồi, thật phụ lòng quá.”
Họ cùng vào bàn ăn, lúc này tôi mới phát hiện ra trên bàn bày kín thức ăn, còn có cả một chai rượu. Họ đã ngồi vào chỗ, tôi chỉ còn biết ân hận, nói dối thế nào không nói lại bảo mình ăn rồi, tôi đang chần chừ không biết có nên lại chỗ họ không.
Vừa về đến nhà, tôi liền kiếm cớ lỉnh đi luôn, tôi rảo bộ trên con phố của thị trấn, đã rời xa nơi này một thời gian nhưng với tôi, những con đường mòn bùn lầy ở thị trấn gần gũi hơn nhiều so với đại lộ rộng rãi trong thành phố. Những cây cỏ dại bên đường cũng có sức sống hơn những khóm hoa trên thành phố được cắt tỉa gọn gàng.
Đến cửa nhà chú Bảy, tôi gọi lớn: “Chú Bảy! Chú Bảy ơi!”
Chú Bảy thò đầu ra khỏi căn phòng nói với tôi: “Tiểu Cường, về bao giờ thế?”
Tôi hồ hởi đáp: “Chú Bảy, cháu vừa về đến nơi là sang thăm chú luôn đây.”
Tôi cố gắng ép giọng xuống thấp, làm cho giọng nói của tôi nghe có chút thương cảm, như thế sẽ có tình cảm hơn. Tôi ngẩng đầu, nhìn chú Bảy xúc động, trong ánh mắt như có một giọt lệ long lanh.
Chú Bảy trề môi nói: “Tiểu Cường, chú Bảy của mày chẳng phải một diễn viên chắc, không cần phải cố tình làm ra vẻ thế đâu.”
Tôi khẽ thở dài, đành thu gom đống tình cảm ấp ủ bấy lâu, xem ra trước mặt giới chuyên nghiệp không nên múa rìu, cho dù chú chỉ là một người đóng vai phụ.
Tôi hỏi chú: “Chú Bảy, bữa trước chú có tham gia diễn trong một bộ phim tuyên truyền hoạt động công ích phải không?”
Chú ngạc nhiên nói: “Tiểu Cường, sao cháu biết vậy?”
Chú bỗng hơi xấu hổ nói: “Khó có cơ hội làm một việc tốt, không ngờ tin tức đã lan nhanh thế rồi sao?”
Tôi lại hỏi: “Tìm các chú để bấm máy có phải công ty TNHH công trình xây dựng Hữu Nghiên không ạ?”
Chú không hiểu bèn nói: “Chú không biết công ty xây dựng gì.”
Tôi ngạc nhiên nhìn chú Bảy.
Chú bảo tôi: “Mày có nhớ thằng khốn Tiểu Huy ở thị trấn mình không?”
Tôi lắc đầu, thị trấn tôi chỗ nào chẳng có thằng khốn, làm sao mà tôi nhớ hết được tất cả mọi người.
Chú Bảy nói với tôi: “Nó là con trai nhà Trịnh Đại Bác ở phía Đông thị trấn ấy! Trịnh Đại Bác lại là kẻ thật thà hiếm thấy ở thị trấn.”
Tôi vẫn cứ lắc đầu, người thật thà làm sao có thể để lại ấn tượng gì cho người khác chứ? Tôi chỉ nhớ được con trai nhà ông Chủ tịch thị trấn, nhà ông bí thư, và những nhà giàu có trong thị trấn. Mẹ vẫn nói, nếu gặp được người có tiền có quyền thì phải biết nịnh bợ họ, nếu chúng không thèm để ý đến mình thì mình mới chửi sau lưng chúng là lũ lợi dụng quyền thế mà ức hiếp người khác hay lũ giàu có mà bất nhân, tất nhiên là khi gặp chúng thì vẫn phải cười tươi để phòng ngừa chúng báo thù lại mình.
Chú Bảy cố tìm xem có sự kiện gì to tát để đánh thức trí nhớ của tôi, chú nghĩ vắt óc nghĩ mãi rồi nói: “Mày chắc chắn đã gặp nó rồi, nhưng lúc đó mày mới bảy tuổi nên để có lẽ đã quên mất, hồi đó hình như nó đến vay tiền mày mua một chiếc bánh nướng.”
Tôi à lên: “Hoá ra là thằng oắt đó ạ!” Làm sao tôi có thể quên được nó chứ? Đó chính là món tiền tôi tích góp lại mỗi khi cô Năm làm ăn được cho tôi.
Tôi hỏi chú Bảy: “Thằng đó làm sao hả chú?”
Chú nói: “Hôm đó, thằng oắt ấy đến chụp ảnh chú, chú còn giúp nó tìm một đoàn người làm diễn viên quần chúng.”
Chú cười kể: “Cái trường quay ấy lớn thật đấy, chú mày túi bụi mất mấy ngày mới triệu tập đủ hộ nó dàn diễn viên quần chúng, những người làm công tác nghệ thuật như chúng ta là cứ hay nhiệt tình như vậy.”
Tôi lại hỏi: “Thằng Tiểu Huy đó bây giờ đang ở đâu ạ?”
Chú có vẻ khó xử nói: “Cái này thì chú chịu.”
Tôi cứ cố dò hòi nhưng chú không chịu nói, tôi đành thở dài.
Chú Bảy an ủi tôi: “Tiểu Cường, mày cũng biết chú Bảy là người sống có trước có sau, lại coi trọng nhất là chữ tín, chú đã hứa với Tiểu Huy là không tiết lộ hành tung của nó nên chú không thể nói được.”
Chú lại bảo tôi: “Tiểu Cường, mày nên cảm thấy tự hào vì có một người chú như thế mới đúng chứ.”
Tôi nhìn chú bằng cái nhìn cảm động: “Chú Bảy, đúng vậy, cháu cảm thấy vô cùng cảm động vì có một người chú biết giữ chữ tín với người khác.”
Tôi ngắt câu và rồi tiếp tục: “Năm nay, người không giữ chữ tín nhiều quá, cháu nghe nói còn có người nói là giúp đỡ người khác tìm việc nhưng thực tế vừa lấy hết tiền phí nhà ở lại còn bớt xén tiền thù lao mà đáng ra người ta được hưởng nữa.”
Tôi vừa nói vừa lắc đầu thở dài: “Thật ra chẳng nên chút nào!” Tôi dùng khoé mắt để quan sát thái độ của chú Bảy, bộ mặt chú như vừa bị người ta cho một đấm, nụ cười đắc chí khi nãy đã ngưng bặt.
Tôi biết là tôi đã đoán ra được bảy tám phần, khi nãy nghe chú thuật lại câu chuyện tôi đã chẳng tin rồi, thị trấn tôi những người nhiệt tình sẵn lòng giúp đỡ người khác mà không được lợi lộc gì vẫn chưa được sinh ra đời.
Chú