Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Sống Như Tiểu Cường

Sống Như Tiểu Cường

Tác giả: Bukla

Ngày cập nhật: 03:10 22/12/2015

Lượt xem: 1341216

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1216 lượt.

ông Lưu, người tổ chức hoạt động này.
Tôi hồ hởi ngắm nhìn đoàn người, chỉ cần náo nhiệt là được rồi, quan tâm gì đến chuyện ai gặp rắc rối.
Lưu Dĩnh chạy đến cỗ tôi bằng bộ mặt khó coi, tôi hỏi chị ta: “Chị sao vậy?”
Lưu Dĩnh đáp: “Có rất nhiều nông dân đến biểu tình.”
Tôi cười bảo: “Mấy chuyện nông dân biểu tình này không phải là gặp suốt sao? Chẳng có gì lạ cả.”
Lưu Dĩnh nói: “Vừa nãy có một đồng nghiệp bảo trên băng rôn họ còn viết cả tên bố tôi nữa.”
Tôi giật mình, nhưng tôi lại thấy chuyện này có gì đó thật lạ. Bình thường, nông dân biểu tình nhiều nhất cũng chỉ kháng nghị mấy tay Chủ tịch, bí thư xã làm việc mờ ám, ức hiếp nhân dân hoặc tham ô khoản nào đó của địa phương, chứ biểu tình đến lãnh đạo thành phố thế này quả là hiếm có,mà thời gian biểu tình lại vừa đúng vào lúc đón tiếp đại biểu nước ngoài đến thăm.
Tôi bảo Lưu Dĩnh: “Chúng ta lại xem thế nào!” Chúng tôi chạy về phía đám đông.
Đoàn người kéo đến rất nhanh, đã gần sát đến đoàn đại biểu nước ngoài, cả quảng trường hơi hỗn loạn, tôi nghĩ lúc này người đang lo lắng nhất chính là ông Chủ tịch thành phố.
Lưu Dĩnh hỏi tôi: “Có nên gọi người đến ngăn họ lại không?”
Tôi vội xua tay: “Tất nhiên là không được, họ đông như thế rất dễ gây nên hỗn loạn.”
Lời khuyên lần này thật chẳng giống với con người tôi, chính là vì dạo này quan hệ của tôi và Lưu Dĩnh cũng đỡ phần nào, nếu mà là tháng trước chắc chắn tôi sẽ khuyên chị ta: “Đám người này không ra thể thống gì cả, phải dạy cho họ một bài học!”
Nhưng xem ra sân khấu hôm nay cũng không nhỏ, tôi đang định bỏ chạy thì bị Lưu Dĩnh tóm giật trở lại hỏi: “Cậu định đi đâu đây?”
Tôi trả lời: “Em đi mua hạt dưa rồi chị em mình vừa ngồi xem vừa ăn.”
Khuôn mặt Lưu Dĩnh bỗng hằn lên một vẻ sát nhân, tôi đành bảo: “Thật ra em chỉ có ý kiến vậy thôi!”
Lưu Dĩnh lôi tôi đi về phía đám đông.
Chúng tôi ngày càng tiến gần đoàn người, sau khi nhìn rõ tôi giật nảy mình, người đi đầu chính là chú Bảy. Theo sau chú là cả một đám đông toàn người quen, tất cả đều là dân thị trấn Tam Thủy. Bỗng họ căng hàng loạt băng rôn lên rồi hoan hô váng trời, tôi nhìn thấy trên băng rôn viết: Chủ tịch Lý – Lãnh đạo tốt của dân; Trưởng phòng Lưu – người con ngoan của Đảng.
Tôi nhìn Lưu Dĩnh và bảo: “Ủy ban thành phố bỏ tiền ra thuê họ à? Băng rôn viết buồn cười quá, thà tìm các em thiếu nhi đánh mặt hồng hào, tay cầm hoa nhảy múa lung tung, tuy có đơn điệu nhưng cũng không đến nỗi buồn nôn thế này.”
Lưu Dĩnh nói: “Huyên thuyên! Bây giờ còn ai làm cái trò ấy nữa chứ?”
Tôi nghĩ kể cũng phải, mấy chuyện bỏ tiền ra thuê người bình thường sao đến lượt người thị trấn tôi được, rồi lại nghĩ ngợi lung tung.
Chủ tịch thành phố đứng giữa quảng trường, cười tươi như hoa. Người dẫn đầu đoàn đại biểu nước ngoài đang nói chuyện với ông Chủ tịch, cứ sau mỗi câu Chủ tịch lại cười rạng rỡ hơn. Tôi nghĩ chắc chắn người này đang khen ông Chủ tịch biết cách quản lý thành phố. Xem ra những kiểu bốc phét thế này người Trung Quốc và người nước ngoài không có điểm khác biệt, tuy thế mấy người nước ngoài mặt non choẹt đứng sau người dẫn đầu lại tỏ rõ thái độ khinh miệt.






Tôi đang chú ý quan sát đám người nước ngoài thì bị ai đó đánh cho một cái, quay lại hóa ra là mẹ tôi, theo sau mẹ là Tứ Mao, Tiểu Thúy, Ngô Đại Thành và Ngô Tiểu Nguyệt đều có mặt.
Tôi ngạc nhiên hỏi: “Sao mọi người ở đây cả thế này?”
Mẹ bảo: “Hôm đó con đi rồi mẹ càng nghĩ càng thấy nghi ngờ, mẹ đến hỏi chú Bảy con và chú ấy đã kể hết cho mẹ chuyện con đi tìm Tiểu Huy.”
Chú Bảy lại bán rẻ tôi, thật chẳng giữ chữ tín chút nào.
Mẹ bảo: “Con cũng đừng ngạc nhiên, con là do mẹ đẻ ra, mấy thủ đoạn của con mẹ hiểu hơn ai hết, con làm cách nào để chú Bảy nói với con chuyện Tiểu Huy thì mẹ cũng có thể làm chú ấy nói với mẹ như thế.”
Lưu Dĩnh nãy giờ đứng bên cạnh nghe, nhưng trên quảng trường vẫn hơi nhốn nháo nên đồng sự gọi chị ta đi. Tôi rời quảng trường, cùng mẹ và mọi người quay về nhà.
Tứ Mao cứ trách tôi: “Tiểu Cường, sau này có chuyện gì đừng có một mình xoay sở nữa đấy, bọn mình đều là bạn cậu nên chẳng bao giờ muốn cậu gặp phải chuyện gì và cũng không muốn cậu một mình đơn thương độc mã.”
Tôi cười bảo: “Không phải là mình sợ mọi người làm lỡ việc đâu.”
Có thể vì tôi chưa gặp phải nguy hiểm nên tôi nghĩ vẫn cứ chọn cách chiến đấu đơn thương độc mã này.
Hóa ra, chúng tôi vẫn còn duyên nợ chưa cắt đứt được với thành phố này mặc dù chúng tôi mãi mãi không thuộc về nơi đây.
Thời gian của chúng tôi cứ thế ảm đạm trôi. Bên phía Lưu Dĩnh vẫn chưa có tiến triển gì mới, còn chị Hân vẫn tích cực đi tìm manh mối. Do sai lầm của chị mà tiếng tăm của công ty bị tổn thất rất nhiều, tuy vậy chị đã dần hồi phục trở lại. Mỗi lần tôi gặp chị, tôi thấy tinh thần chị chuyển biến theo hướng tốt hơn. Có lần còn gặp chị và Tần Hạo Vĩ bên nhau, tuy hai người đã đi đến bàn chuyện cưới hỏi nhưng tôi vẫn cảm thấy tình cảm của họ không toại nguyện đến thế. Tôi biế


Old school Easter eggs.