Old school Easter eggs.

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Sorry Sorry

Sorry Sorry

Tác giả: Kim Quốc Đống

Ngày cập nhật: 04:16 22/12/2015

Lượt xem: 134423

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/423 lượt.

, nhìn thấy một cục thịt tròn tròn, hai đứa cùng hét lên một tiếng rồi chạy vội.
“Đồ nhát gan”. Rõ ràng mình cũng là đồ nhát gan, nhưng Ngải Mễ lại mắng Aaron như vậy.
Aaron không chỉ trích Ngải Mễ lươn ngắn lại chê trạch dài, trước những lời trách móc của Ngải Mễ, cậu bao giờ cũng cúi đầu cam chịu.
“Đó là cái gì ấy nhỉ?” Ngải Mễ dũng cảm đặt tay lên ngực, nhìn thấy chàng Đông Gioăng, tim cô cũng chưa bao giờ đập mạnh như vậy.
Aaron nghĩ một lát, “hình như là một con chó”.
Một con chó? Nghe Aaron nói như vậy, hình như đúng là một con chó thật.
Hai đứa cùng nắm tay nhau, lại bước đến, nhìn thật kỹ, rõ ràng là một chú chó nhỏ, thật không thể hiểu tại sao vừa nãy lại sợ như vậy, hơn nữa lại là một chú chó nhỏ vô cùng dễ thương.
Hai đứa lại đưa mắt nhìn nhau, sau đó cùng cất giọng hỏi: “Làm thế nào bây giờ nhỉ?”
Ngải Mễ nói một cách rầu rĩ: “Nếu như bọn mình mặc kệ nó, tớ nghĩ, chẳng mấy chốc mà nó sẽ đói và chết, hoặc là bị những đứa trẻ xấu khác bắt nạt, xem ra không phải nó bỏ nhà đi mà bị bỏ rơi…” Ngải Mễ nói rất nhiều, nhưng câu quan trọng nhất cô lại đợi Aaron nói, như thế, đến khi bị người lớn trách, có thể đổ trách nhiệm sang Aaron.
Cuối cùng “E Pồ” đáng thương đành phải nói: “Thế thì bọn mình nuôi nó vậy”.
Vì là Aaron đưa ra lời đề nghị nuôi nó, chính vì thế cậu là người phải bê hộp giấy, nhưng dưới sự chỉ huy của Ngải Mễ, cậu lại đưa chú chó nhỏ về nhà Ngải Mễ. Ngải Mễ nói với bà nội rằng, Aaron cứ đòi nuôi chú chó này, chính vì thế… bà nội liền xoa đầu cô, gật đầu.
Ngải Mễ cũng đặt tên cho chú chó này là Aaron.
Đây có phải là một trò chơi khăm hay không? Bởi vì chỉ có như vậy, Ngải Mễ mới cảm thấy luôn luôn có một Aaron ở bên cạnh mình. Cô không yêu cầu Aaron này cũng phải đáp một tiếng “ơi” mỗi khi cô gọi nó, chỉ cần nó kêu một tiếng “gâu gâu” là được rồi. Từ khi còn rất nhỏ cô đã biết, thế giới này có quá ít thứ thực sự là của riêng mình, Aaron được coi là một trong số đó, nhưng cô không yên tâm, cô muốn mua bảo hiểm cho món quà hiếm có này, và thế là chú chó đáng thương gầy như Aaron đó cũng bị gọi là Aaron.
Thực ra sau đó không lâu Aaron đã biết được trò chơi khăm của cô, cũng vô tình mà cậu phát hiện ra. Một lần cậu đến tìm Ngải Mễ để chơi, cúi người đang định bắt chước tiếng mèo kêu ở trước cổng nhà cô, thì nghe thấy Ngải Mễ gọi một tiếng “Aaron”. Cậu đang định đáp lại thì lại nghe Ngải Mễ nói một câu: “cho mày miếng xương này, phải ngoan đó nhé”. Sau đó vang lên tiếng chó gậm xương.
Một hôm Ngải Mễ nói với Aaron rằng: “cậu là chó bố, tớ là chó mẹ”.
Nét mặt Aaron lộ ra vẻ khó xử: “nói thế có nghĩa rằng bọn mình là… đôi trai gái chó à?”
Ngải Mễ nghĩ một lát, tán đồng quan điểm của Aaron.
Aaron bèn nói: “Tớ là chó anh, cậu là chó chị”.
“Như thế sẽ không phải là đôi trai gái chó ư?”
“…”
Aaron cũng không phản đối việc chú chó xấu xí này mang cái tên này, bởi cậu cảm thấy mình xuất sắc hơn nó trên mọi phương diện, chó Aaron hoàn toàn không có sức cạnh tranh. Cậu thường nhìn thấy Aaron đuổi theo một con mèo, lần nào cũng bị ngã dúi dụi, nên cậu càng khinh thường nó, cùng mang tên là Aaron, tại sao lại có sự khác biệt lớn như vậy?
Nói thẳng ra, những điều Aaron nghĩ không khác gì những điều Ngải Mễ mong mỏi, những lúc không được ở bên Ngải Mễ, có nó ở bên cạnh, để Ngải Mễ được gọi một tiếng Aaron cũng là cái hay, Ngải Mễ không muốn bị cô đơn, Aaron cũng không muốn để Ngải Mễ phải cô đơn.
Hồi đó Aaron không hiểu lắm cái gọi là cô đơn, cậu chỉ cảm thấy rằng, nếu một ngày nào đó, cậu ngồi xổm ở góc tường bắt chước tiếng mèo kêu, kêu từng tiếng một, nhưng lại không thấy Ngải Mễ thò đầu ra, mỉm cười với cậu. Như thế có lẽ gọi là cô đơn chăng? Cậu không muốn Ngải Mễ cũng phải nếm mùi như thế.
Aaron cảm thấy tuổi thơ của mình khổ sở hơn Ngải Mễ nhiều, khổ sở là vì cậu có ba và mẹ. Mặc dù Ngải Mễ cũng có ông bà nội, nhưng họ không cãi nhau, không đánh nhau, họ đều là người lớn rất ngoan, còn ba mẹ cậu thì ngày nào cũng cãi nhau, tại sao họ lại không hiểu biết gì cả? Nếu đã biết sau khi cãi nhau sẽ phải khóc, sẽ phải tức giận, thì hà cớ gì ngày nào cũng cãi nhau?
Aaron chỉ có thể làm một khán giả im lặng, cậu bị trói trên chiếc ghế dành cho khán giả, lúc nào có kịch, kịch trình diễn trong bao lâu, cậu đều không thể kiểm soát. Nhân vật nam chính – ba cậu thường nói: “cô lại đi sống vất vưởng ở đâu hả?” Nhìn nét mặt của ông, cũng biết là ông chỉ nói một cách tùy ý như vậy, chẳng qua là muốn diễn qua loa vở kịch này. Nhưng nữ chính – mẹ cậu lại nhập vai rất sâu, nét mặt bà lúc nào cũng rất nghiêm túc, “nếu anh là người giỏi giang, thì có người đàn bà nào không muốn được sống yên ổn trong nhà mình?” Những lời thoại này, ngay cả Aaron cũng thuộc làu làu rồi, tiếp đó ba cậu sẽ nói: “tôi có lỗi với cô”. Lúc này đây mẹ sẽ ngắt lời ba, “anh đừng nói chuyện xin lỗi nữa, anh hãy mau làm những việc xứng đáng với tôi đi”. Và thế là ba liền tỏ vẻ lấy lòng, “chuyện ly hôn chúng ta tạm gác lại đã, con còn đang nhỏ”. Lúc này đây Aaron cũng đã biến thành nh