
Tác giả: Kim Quốc Đống
Ngày cập nhật: 04:16 22/12/2015
Lượt xem: 134413
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/413 lượt.
y vẫn hỏi thêm một lần nữa.
Và thế là Aaron liền trả lời một cách uể oải: “Anh không đi nữa”.
“Còn lâu em mới tin!” Ngải Mễ nói xong, cả hai đứa đều cười.
“Aaron, Aaron, Aaron, Aaron, Aaron...” Cô gọi hết lần này đến lần khác, gọi cho đủ số lần cậu không ở bên cô.
Aaron khóc dở mếu dở: “Ngải Mễ à, anh em mình có thể lên mạng Internet, gọi điện thoại, chat bằng hình ảnh. Hiện giờ khoa học phát triển như vậy, em ở nơi nghìn dặm xa xôi gọi anh, anh đều có thể trả lời”.
Hai đứa cùng nhau đến ngôi miếu cũ.
“Bọn mình vái lạy tượng phật đi.” Ngải Mễ đề nghị.
Hai đứa liền quỳ xuống trước mặt thần Nhị Lang, chăm chú vái ba vái, Ngải Mễ khẩn thầm:
“Mong cho Aaron thượng lộ bình yên, sớm trở về”.
Cô quay sang hỏi Aaron: “Anh khấn gì vậy?”.
Aaron lắc đầu: “Anh không khấn gì cả”.
“Thế anh không nói gì à?”
“Không hẳn là như vậy.”
“Thế anh khấn gì, nói cho em nghe đi.”
“Anh xin thần một cái hộp, chính là cái hộp đựng tiền xu ngày trước.”
Rất nhiều ngày sau đó, Ngải Mễ vẫn nhớ những lời Aaron nói với cô khi nhét chiếc hộp đó vào tay cô: “Sau này nếu em nhớ anh thì cứ vứt một đồng xu vào đó”.
“Em sợ chẳng mấy chôc mà đầy.”
“Thế thì em đổi thành tiền giấy vậy.”
Hóa ra nỗi nhớ có thể đổi thành tiền giấy, Aaron đi rồi, Ngải Mễ nhớ cậu biết bao, nỗi nhớ của cô có một tệ, mười tệ, một trăm tệ, từ trước đến giờ cô không có nhiều tiền, nhưng cô có lòng tin, nỗi nhớ của cô đối với Aaron, chắc chắn sẽ biến cô thành nữ tỉ phú.
Aaron không ngờ lại có nhiều người ra sân bay tiễn cậu như vậy. Bao nỗi sinh ly tử biệt trong cuộc đời, thực sự là sự trừng phạt đau đớn nhất của ông trời. Cậu không dám quay đầu nhìn lại, quay đầu rất dễ, sau khi quay đầu, muốn ngoảnh lại đi tiếp sẽ vô cùng khó khăn. Cậu đã dành cả buổi tối cuối cùng cho Ngải Mễ, không dành phút nào cho Đường Mộc, đến bây giờ, người mà cậu lo lắng nhất là Đường Mộc. Nếu có thể, cậu muốn nâng cằm Đường Mộc lên biết bao, nói với cậu ấy rằng, thực ra mỗi đêm, khi cậu sờ vào trái cổ của tớ, tớ đều đang thức. Nếu có thể, cậu muốn nhìn vào đôi mắt Đường Mộc, kể cả đôi mắt đó đã cháy bỏng từ lâu, nhưng cậu cũng vẫn muốn nói rằng, cậu là cậu bé dễ thương nhất trên thế gian này, mong cậu hãy tiếp tục dũng cảm.
Nhưng hiện tại, ngay cả việc nói câu “tạm biệt” với Đường Mộc, cậu cũng không có đủ tư cách. Cậu kéo va li bước đi, trên vai có bao ánh mắt dõi theo, cậu hòa vào dòng người, cuối cùng mất hút.
Tạm biệt Xuân Thành. Thành phố để lại quá nhiều câu chuyện, vì tình yêu mà thêu dệt lên quá nhiều điều dối trá.
Tạm biệt Lý Tuấn Ninh, cảm ơn những khoảnh khắc vui vẻ mà cậu đã đá bóng cùng tớ khi đang còn nhỏ, cảm ơn tất cả những gì mà cậu đã làm, cho dù thế nào, cậu vẫn là người anh em tốt duy nhất của tớ.
Tạm biệt mẹ, cảm ơn mẹ đã cho con sự sống, hiện giờ mẹ sống hạnh phúc, con cũng đã cảm thấy yên lòng.
Tạm biệt chú, cảm ơn chú đã tha thứ cho tội lỗi của cháu, cảm ơn sự khoan dung của chú đối với mẹ con cháu, chú sẽ có được lời chúc phúc của Thượng đế.
Cảm ơn ba, lễ thanh minh năm sau, kể cả con không thể đi, Ngải Mễ cũng sẽ đặt một đóa hoa tươi lên mộ ba.
Tạm biệt Ngải Mễ, cuối cùng đã được gọi em là em gái, em cũng đã có thể gọi anh là anh trai, giữa hai anh em chúng ta cũng không cần danh phận gì. Xin em hãy để lại một khoảng rộng trong trái tim cho người mà em thực sự yêu quý.
Còn lại một khoảng nhỏ, thỉnh thoảng nhớ đến anh là được.
Sorry, sorry Đường Mộc, tớ không biết sự ra đi của tớ có ý nghĩa gì đối với cậu, nhưng tớ biết chắc chắn cậu sẽ vượt qua được, bởi cậu là “người có Lã Bố, ngựa có Xích Thố gay có Đường Mộc!”.
Xin hãy tha lỗi vì ngày hôm đó tớ đã bắt cậu làm một chuyện khó khăn đối với cậu như vậy. Nhưng cảm ơn vì cậu đã làm, nếu không kiếp này tớ sẽ không tha thứ được cho mình. Đường Mộc, Đường Mộc. Tớ không ngờ rằng, khi tớ chuẩn bị rời xa thành phố này, người mà tớ lưu luyến nhất lại là cậu. Có thể, trong cuộc đời tớ phải có người em trai như cậu chăng.
Tạm biệt, tuổi thanh xuân với những vết thương dày đặc trên người của tôi. Trong một giây, tóc xanh biến thành tóc bạc, trong mười phút, năm tháng rơi từ đầu cành xuống vỡ tan. Kiếp này là như vậy, sau mấy câu chuyện ngọn sóng, liền nằm vật xuống bãi cát, mặc cho ai đến, đem đến một, hai dấu chân. Sau đó lại bị một ngọn sóng mới xóa đi dấu vết.
Ngải Mễ rất muốn đến an ủi Đường Mộc, nhưng Aaron đã đi rồi, cô nói gì cũng chẳng ăn thua. Cuối cùng cô đã đến tìm Đường Mộc, những lời mà cô muốn nói, thực ra là rắc nắm muối lên vết thương của cậu.
Cô nói: “Đường Mộc, bọn mình yên lặng có lẽ sẽ hay hơn, tớ muốn quay về ở trường một thời gian”.
Ánh mắt Đường Mộc thẫn thờ, không biết cậu có nghe hiểu hay không, nhưng cuối cùng vẫn gật đầu.
Ngải Mễ cũng im lặng.
Cô biết, lúc này đây, không nói chính là lời nói lớn nhất.
Tư Nhiên quay về, không hiểu gì về biến cố đã xảy ra, chỉ nhìn thấy mẩu giấy Đường Mộc để lại.
“Tư Nhiên, mọi người đang đùa với anh, đều quay về nhà ở hết rồi, chỗ này, anh muốn cứ việc ở, không ở cũng