
Tác giả: Đình Nghiên
Ngày cập nhật: 03:37 22/12/2015
Lượt xem: 134599
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/599 lượt.
n ông khác? Tại sao lại đi gặp những người mà em căn bản không hề quen biết?”
“Em. . .em chỉ là có chút nghi ngờ về thân thế của mình. . .”
“Anh đã nói với em, em là Hoàng Lưu Ly, em không tin anh mà lại đi tin người đàn ông bên ngoài, tại sao?”
Cô kinh hoảng, mặt biến sắc: “Anh Minh Kiến. . . .”
“Đừng gọi anh! Anh không muốn làm anh Minh Kiến của em nữa, anh muốn làm người đàn ông của em!”
Anh ta chạy về phía cô, cô vội vàng cúi người tránh thoát: “Anh bình tĩnh lại đi, anh Minh Kiến!”
“Lưu Ly, mau tới đây . . . Lần này, anh muốn yêu em thật tốt, anh sẽ khiến cho em hài lòng, để em không đau lòng nản chí mà chạy ra biển nữa. . . .” Suy nghĩ của anh ta trở nên rối loạn, giống như đã đem cô trở thành Hoàng Lưu Ly hai năm trước chết đuối ngoài biển rồi.
Cô trợn to mắt, nghe thấy có gì đó không đúng! Anh Minh Kiến có chút kỳ lạ. . . .
Cô muốn xông cửa chạy ra, nhưng cửa lại nằm ở đằng sau anh ta.
Trần Minh Kiến đi về phía cô, duỗi tay ra như sắp chạm vào bầu ngực đầy đặn lúc ẩn lúc hiện, cô chộp lấy thời cơ, mượn lực đẩy ngã anh ta, sau đó vội vàng vơ lấy áo khoác, nhanh chóng bỏ trốn.
Anh Minh Kiến thật kỳ quái! Tất cả. . . đều rất kỳ quái!
Cô vội vàng mặc áo khoác, lựa lựa chìa khóa, ngay cả giày cũng không kịp mang, chân trần chạy ra đường.
Hiện tại. . .cô nên đi đâu đây?
Mới vừa rồi trong lúc vội vàng nên cô không kịp mang theo ví tiền, thật may là điện thoại di động bỏ trong áo khoác, mà số của Lô Tư Hiền cô đã lưu vào trong điện thoại rồi.
Cô có nên gọi cho anh hay không? Có khi nào sẽ làm phiền anh hay không?
“Lưu Ly! Hoàng Lưu Ly, em ra đây cho anh!”
Đứng lẫn vào giữa đám người, cô nhìn thấy Trần Minh Kiến giống như một gã tâm thần đang gào thét điên cuồng ngay giữa đường phố.
Cô vội vàng nhanh chóng chạy vào trong một cửa hàng tiện lợi, trực tiếp đi thẳng vào trong khu bán đồ uống để trốn, sau đó bấm điện thoại di động.
“Đường Mật?”
Nghe thấy giọng nói của Lô Tư Hiền, trong lòng cô khẽ thả lỏng, lại cảm thấy muốn khóc: “Em. . . em đang ở cửa hàng tiện lợi, anh có thể tới đón em không?”
“Chờ anh!” Anh không dám cắt đứt điện thoại, vừa nói chuyện điện thoại với cô, vừa nhanh chóng rời khỏi phòng làm việc, trực tiếp đi xuống bãi đậu xe.
“Điện thoại của em sắp hết pin. . . .” Trong lòng cô thấp thỏm bất an.
“Anh sắp đến rồi!”
Cô vừa định nói gì thêm nữa, đột nhiên màn hình điện thoại tắt ngấm, cô biết, điện thoại của mình đã hết pin rồi.
Cất điện thoại vào trong túi, trông gà hóa quốc quan sát bốn phía, cảm thấy mình thật thảm hại.
“Tìm thấy em rồi! Con mèo nhỏ ở đây trốn anh, anh tìm được rồi nhé!” Trần Minh Kiến đột nhiên xuất hiện từ phía sau, dọa cô giật mình.
“Anh Minh Kiến!” Cái miệng nhỏ mở thật to.
“Đi, chúng ta về nhà nào, em nhìn em xem, ngay cả giày cũng không đi, sẽ đau chân mất!”
“Em. . .không! Em muốn mua đồ. . . .”
Cô không thể theo anh ta về nhà! Trong lòng cô tự nói với mình như vậy.
Cô dùng tất cả mọi thuật phòng thân mà mình biết được, khó khăn lắm mới thoát khỏi anh ta, cô nhấc chân bỏ chạy, băng qua đường giữa những làn xe nguy hiểm.
Ánh đèn từ một chiếc xe lóe lên, rọi thẳng vào người cô, cô bị dọa sợ đến mức không thể cử động, một tiếng thét chói tai bỗng vang lên, cô may mắn tránh được một kiếp.
May mắn chạy qua được bên kia đường, thế nhưng Trần Minh Kiến đứng bên kia đường vẫn chưa có ý định buông tha, tính băng qua đường để đuổi theo cô.
Bọn họ rượt đuổi nhau giữa những chiếc xe đang qua lại tấp nập, một chiếc xe khác suýt chút nữa thì đụng vào cô, cô ngã xuống rồi ngồi phịch ra đó, đèn xe trước mắt làm đầu óc cô trở nên trống rỗng, rất nhiều hình ảnh chợt lóe rồi lại biến mất, khiến cô còn chưa kịp nắm bắt được điều gì. . . .
Cách đó không xa, ‘Két’ , ‘Phanh’ , ‘Ầm’ liên tục vang lên ——
Có người bị tai nạn!
Cô đứng dậy, nhìn hiện trường đẫm máu, mà cái người đang nằm trên mặt đất không phải ai khác, chính là Trần Minh Kiến.
“Anh Minh Kiến. . . .” Cô nhanh chóng chạy lên phía trước, anh ta đã hôn mê rồi.
Đằng xa, có người báo nên còi xe cảnh sát đã vang lên, kèm theo tiếng còi xe cứu thương. . . .
Hai năm trước, Trần Minh Kiến bởi vì say rượu mà đánh mất lý trí, kết quả là đã đem Lưu Ly – cô gái cùng mình lớn lên từ nhỏ vật lộn trên giường.
Hoàng Lưu Ly đau khổ tột cùng, cảm thấy hối hận, trong khoảng thời gian ngắn không có cách nào chấp nhận sự thật nên đã nhảy xuống biển tự sát.
Sau khi tỉnh lại, Trần Minh Kiến biết mình đã phạm phải một sai lầm lớn, không dám lên tiếng, anh ta lén lút nhân lúc nửa đêm chạy ra khỏi Trần gia để đi tìm Hoàng Lưu Ly, nhưng lại không tìm thấy cô, ngược lại, quỷ thần xui khiến thế nào mà cứu được Đường Mật.
Bởi vì bề ngoài trông Hoàng Lưu Ly và Đường Mật giống nhau đến bảy tám phần, cho nên anh ta đã thay mận đổi đào, dùng thân phận của Hoàng Lưu Ly để chạy chữa cho Đường Mật.
Mấy ngày sau, báo chí đưa tin Đường Mật nhảy xuống biển tự sát, anh ta biết r