Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Sự Nhầm Lẫn Tai Hại

Sự Nhầm Lẫn Tai Hại

Tác giả: Bộ Vi Lan

Ngày cập nhật: 04:22 22/12/2015

Lượt xem: 1341557

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 10.00/10/1557 lượt.

o không nói cho con biết? Mẹ, mẹ cũng nói con sắp ba mươi, sao vẫn coi con như trẻ con?”, sáng sớm đứng xếp hàng ở Bệnh viện ung bướu, Tâm My hỏi.
“Kể cả tóc con bạc trắng răng rụng gần hết, trong mắt mẹ con vẫn là đứa trẻ.”
“Năm ngoái thấy nửa bên vai vừa nặng vừa buốt, mẹ còn tưởng xương cốt không dùng được nữa, không nghĩ ra được nguyên nhân khác. Sau này phát hiện đã bắt đầu tràn dịch, đến kiểm tra mới được chẩn đoán. Bệnh ung thư là thế, cuối cùng hầu hết đều không chết vì bệnh, mà chết vì sợ...”
Chữ “chết” đầu tiên, Tâm My rùng mình. Chữ “chết” thứ hai, cô lại rùng mình.
Thấy Tâm My hơi run, mẹ cô bật cười: “Mẹ nói thật đấy, có người nghe xong sợ gần chết. Khi đó mẹ sợ rằng chuyện này sẽ khiến hai bố con lo lắng, nên ngay cả bố con mẹ cũng không nói, chỉ uống thuốc Nam. Thuốc Nam không tác dụng, bắt đầu lở loét. Không giấu được nữa, chỉ có thể bàn với ba con, mẹ nói ‘Ông Hà, nếu vợ ông mất nửa bên ngực, ông có thấy ghê không? Nếu ghê chúng ta ly hôn, dù sao con cái cũng lớn hết rồi. Không thấy ghê thì đi cùng tôi tới bệnh viện.’ Mấy chục năm mới thấy ba con có chút đàn ông.” Mẹ cô đang hồi tưởng lại thái độ của ông Hà lúc đó, nụ cười rõ hơn, “Ông ấy trầm ngâm không nói gì, trong lòng mẹ nghĩ vậy ly hôn là được. Ai ngờ ông ấy ngẩng đầu lên nói ‘Đi bệnh viện, đã nói đợi nghỉ hưu, cục cưng lấy chồng xong, chúng ta sẽ đi du lịch khắp thế giới. Chữa sớm lúc nào hay lúc ấy’.”
Mẹ cô xuề xòa cho qua, nhưng sống mũi Tâm My lại thấy cay cay, “Mẹ...”. Vòng một đối với phụ nữ vô cùng quý giá, lúc mẹ hạ quyết tâm không biết cần bao nhiêu dũng khí?
Mẹ vỗ vỗ tay cô.
“Mẹ, con xin lỗi, những lời hôm qua con nói là không đúng.”
“Cả đêm qua con không ngủ, mẹ cũng vậy. Những lời hôm qua nói là sự thật. Cả đời mẹ không là con dâu tốt, không là người vợ tốt, cũng chẳng là người mẹ tốt.”
Tâm My nghe giọng đầy xót xa thương cảm, vội giải thích, mẹ cô thở dài, đứng dậy: “Đến lượt chúng ta rồi. Bác sĩ Châu quen biết đã lâu, nhân cách y đức đều rất tốt, nhớ chút nữa phải chào đấy”.
Tâm My đưa tay ra đỡ, mẹ cô hẩy tay, cười nói: “Mẹ con còn cách quan tài xa lắm, chưa đến lúc cần con đỡ đâu”.






Chết không nhắm mắt
Từ bệnh viện bước ra, Tâm My thuận tay giúp mẹ chỉnh vạt áo trước, mẹ cô ngửa mặt nhìn trời, đoạn nói: “Nổi gió rồi, nếu lạnh thêm thì làm sao con mặc áo cưới trong buổi lễ đây?”.
Khi nãy bác sĩ dặn không được làm việc quá nhiều, thế mà lúc này đây mẹ vẫn lo cô nóng lạnh, Tâm My ngập ngừng bặm môi: “Mẹ, chuyện hôn sự, hay để thêm...”.
Mẹ cô dựng ngược lên: “Mẹ còn chưa đến mức bán thân bất toại, vẫn như người bình thường. Đừng vì mẹ mà ảnh hưởng đến con, cần làm thế nào cứ làm”.
“Tống cá trê gọi điện nói chút nữa mới tới được, hay chúng ta quay lại ngồi đợi một lát?”
“Tại sao? Còn không phải vì con hả? Tiểu Tống thông minh biết nhường nào chằng lẽ con không biết. Con hỏi mình đấy, trước đây có lần nào không bị cậu ta ăn sống nuốt tươi? Nuôi con gái hơn hai chục năm trước khi lấy nhau dính vào nhau thì thôi, nhưng không được chưa chi đã để người ta nuốt chửng thế chứ.”
Tâm My đỏ bừng mặt: “Chúng con mới chỉ có một lần...”.
“... Khoản đấy của nó có bình thường không? Không phải có tin đồn nó có sở thích không giống người khác chứ?”
Suy sụp.
“Mẹ, đó là tin đồn, tin đồn không đúng đâu”, mặt Tâm My đỏ như tôm luộc, đầu sắp gục xuống trước ngực, nói: “Anh, anh ấy rất bình, bình thường, bình thường”.
Mẹ cô cười mắng: “Thế ai nói linh tinh, hại mẹ lo suốt bấy lâu nay”.
Tâm My cười khan: “Lúc đó chẳng phải sợ mẹ giới thiệu anh ấy cho Kiều Tiểu Tuyết sao? Tiểu Tuyết tốt quá, Tống Thư Ngu sao bì được”.
“Bì với con thì được?”
“Hi hi.”
“Da mặt vẫn dày như mọi khi. Nhanh chân lên, cứ dẫm lá cây trên đất làm gì?”
“Mẹ ơi”, cô khoác tay mẹ vẻ dò thám.
Mẹ ừ một tiếng: “Nói đi”.
“Không, con chi muốn gọi mẹ thôi.”
“... Đầu óc có vấn đề”, mẹ cô cho ngay một câu.
“Mẹ ơi, con xin lỗi.”
“Mẹ con còn phải nói thế à”, tay kia bà vỗ lên bàn tay đang nắm chặt của cô, “Mẹ là người không biết thể hiện tình cảm, là một người mẹ thất bại, đối với con, chỉ mong sau này con dần nhận ra tấm lòng của mẹ”.
Tại sao phải sau này? Cô muốn biết ngay bây giờ, “Mẹ đối với Tiểu Tuyết tốt đến thế, có phải có nguyên nhân không? Cô ấy có phải là, là chị của con?”. Xem nhiều phim tâm lý tình cảm dành cho mấy bà nội trợ, nên cái ý tưởng chị em cùng mẹ khác cha đột nhiên xuất hiện, đó là trường đoạn nhất định phải có. Cô nghĩ một lúc thấy chỉ có thể lý giải bằng điều đó.
Tâm My trơ mắt nhìn mẹ, cầu trời phù hộ cho không phải, không phải, nhất định không phải!
“Đi! Ăn nói linh ta linh tinh”, mẹ mắng xong thì thoáng lặng người đi, nhìn sắc vàng rợp bóng của những tán cây phong già giữa vườn hoa bên đường, nghĩ ngợi xa xăm: “Đáng ra, con nên có thêm em trai hoặc em gái”.
“Con không ấn tượng gì về bà nội phải không? Lúc bà ra đi, con còn nhỏ quá.”
Tâm My đưa ly trà sữa nóng hổi cho mẹ, rồi ngồi x


80s toys - Atari. I still have