
Tác giả: Hận Điệp
Ngày cập nhật: 03:40 22/12/2015
Lượt xem: 1341029
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1029 lượt.
ong ngực, vội vàng hỏi: “Ngưng Nhi, có đau không?” Hắn nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bị đánh tới sưng vù, trong mắt lộ ra đau lòng.
“Y Uyển Lộ, cô nghĩ đây là đâu? Dựa vào cái gì đánh Ngưng Nhi?” Hoàng Phủ Thần Phong tuyệt đối không đơn giản buông tha cho người đánh Chỉ Ngưng.
“Hừ! Ai kêu hồ ly tinh này câu dẫn anh, đáng đời cô ta!” Y Uyển Lộ dùng ánh mắt khinh thường nhìn Chỉ Ngưng.
“Ba!” Hoàng Phủ Thần Phong cho Y Uyển Lộ một cái tát thật mạnh, “Tôi cho cô biết, mắng Ngưng Nhi kết cục chính là cái này. Đánh cô ấy kết cục tuyệt đối so với cái này nghiêm trọng hơn. Từ nay về sau, không có bất kỳ thương hội nào tài trợ cho cô.” Dám đánh Ngưng Nhi của hắn, thật là chán sống.
Nói xong, Hoàng Phủ Thần Phong liền ôm Chỉ Ngưng lên tầng, lưu lại một mình Y Uyển Lộ ngơ ngác. Y Uyển Lộ trong lòng nghĩ, trước kia, cô có nghe nói Hoàng Phủ Thần Phong có một phòng nghỉ, bất quá, cho tới bây giờ sẽ không có người lên qua. Hôm nay, hắn đã ôm một người phụ nữ đi lên lầu, bất quá, cô tuyệt đối sẽ không buông tha, nhất định.
Hoàng Phủ Thần Phong giúp Chỉ Ngưng dùng nước đá chườm mặt, đợi cô ngủ rồi hắn mới đi xuống lầu. Thấy Y Uyển Lộ còn chưa đi, liền thấp giọng nói: “Cút! Mau cút khỏi tầm mắt tôi, cút!
Trong mắt Y Uyển Lộ nhiều hơn một tia quỷ dị.
Lễ trao giải
Y Uyển Lộ đi rồi, Hoàng Phủ Thần Phong lại tới phòng nghỉ, hắn ngồi bên giường đau lòng vuốt ve khuôn mặt Chỉ Ngưng, “Ngưng Nhi, thực xin lỗi, hại em bị đánh. Anh cam đoan, đây là lần cuối cùng. Từ nay về sau tuyệt đối sẽ không có người thương tổn đến em.”
Chỉ Ngưng nghe những lời Hoàng Phủ Thần Phong vừa nói nước mắt liền chảy xuống. Hoàng Phủ Thần Phong thấy Chỉ Ngưng khóc, hắn vội vàng sốt ruột hỏi: “Ngưng Nhi, em làm sao vậy? Vì sao lại khóc? Có phải mặt rất đau không? Em đợi chút anh lập tức gọi điện cho bác sĩ.”
Chỉ Ngưng thấy Hoàng Phủ Thần Phong lấy điện thoại di động ra muốn gọi cho bác sĩ riêng của hắn liền kéo lấy tay hắn: “Không có, trên mặt đã đỡ rồi, không cần phải lo lắng như vậy.”
“Em không đau là tốt rồi, nếu đau phải nói với anh. Ách” cái kia, Ngưng Nhi, anh cùng người phụ nữ kia đã là chuyện thật lâu rồi. Hiện tại anh đã sớm không có quan hệ gì với cô ta, anh không biết cô ta sẽ đến phòng làm việc của anh. Cho nên, em không nên tức giận, được không?” Biết rõ Chỉ Ngưng không sao, Hoàng Phủ Thần Phong nhanh chóng giải thích chuyện của Y Uyển Lộ. Hắn không muốn Chỉ Ngưng vì phong lưu sử của hắn trước đây mà hiểu lầm.
“Uhm, em không tức giận, chỉ là rất kinh ngạc. Đây đã là lần thứ hai em bị đánh vì anh. Đều tại anh, ai kêu anh khiến cho phụ nữ yêu mến như vậy.” Chỉ Ngưng liếc mắt nhìn hắn nói.
“Anh... được rồi! Không nói là được. Em đói bụng, mau mau đi ăn cơm!” Chỉ Ngưng đại khái cũng đoán được “trừng phạt” của Hoàng Phủ Thần Phong là cái gì, cho nên cô nhanh chóng nói sang chuyện khác, nói mình đói bụng.
“Được.”
Một giờ sau, bọn họ cơm nước xong, liền đi tới trung tâm thời trang và thẩm mỹ.
Chỉ Ngưng mặc thử không dưới mười bộ quần áo cùng giầy dép, nhưng cô cùng Hoàng Phủ Thần Phong đều không hài lòng.
Ngay lúc Chỉ Ngưng mất kiên nhẫn, Hoàng Phủ Thần Phong cầm một bộ âu phục màu đen pha đỏ xuất hiện trước mặt Chỉ Ngưng. Lần đầu tiên nhìn thất bộ y phục này, Hoàng Phủ Thần Phong liền cảm thấy nó rất thích hợp với Chỉ Ngưng. “Ngưng Nhi, em thử bộ này đi, nếu như em vẫn không thích chúng ta sẽ đến chỗ khác.”
Chỉ Ngưng nhận lấy y phục bước vào phòng thử đồ. Một phút sau cô bước ra. Ánh mặt Hoàng Phủ Thần Phong thật đúng là không tồi. Âu phục màu đỏ đen, một đôi tất liền cùng găng tay màu đen trên tay chân Chỉ Ngưng càng thêm tinh tế. Mái tóc đen, dung mạo xinh đẹp cộng thêm trang phục như vậy, dù cho đêm nay Chỉ Ngưng không đoạt giải cũng nhất định là điểm sáng nhất.
“Phong, em rất thích bộ y phục này, ha ha! Anh cảm thấy thế nào?”
“Xác thực, anh vừa nhìn thấy nó liền thấy rất hợp với em, quả nhiên.” Ánh mắt Hoàng Phủ Thần Phong không nỡ rời người Chỉ Ngưng, “Anh cũng phải về nhà đổi một bộ phù hợp với y phục của em. Đi thôi! Chúng ta về nhà trước.” Nói xong liền kéo tay Chỉ Ngưng ra khỏi cửa hàng, từ lúc Chỉ Ngưng mặc bộ y phục này, trái tim Hoàng Phủ Thần Phong đã sớm loạn.
Về đến nhà, Hoàng Phủ Thần Phong mở tủ quần áo, chọn lựa một chiếc áo sơmi màu trắng cùng một cái quần cũng màu trắng, trước áo sơmi còn có một mảng hoa văn gợn sóng.
Chỉ Ngưng nhìn Hoàng Phủ Thần Phong như vậy, ánh mắt cũng dừng lại trên người hắn.
“Ngưng Nhi, nhìn đủ chưa? Anh rất tuấn tú, có phải không?” Hoàng Phủ Thần Phong trêu ghẹo nói.
“Em” em nào có! Anh thực đáng ghét.” Bị hắn đoán trúng tâm tư, ngượng ngùng liếc hắn một cái, sau đó cúi đầu.
“Được rồi! Anh nói giỡn thôi, mau chút kẻo không kịp!” Thấy cô có chút ngượng ngùng, Hoàng Phủ Thần Phong liền thức thời ngừng lại.
“Vâng. Bất quá em càng hồi hộp hơn so với buổi sáng.”
“Yên tâm, hết thẩy đều có anh ở bên.” Hoàng Phủ Thần Phong nắm chặt tay Chỉ Ngưng, cảm thấy lò