
Tác giả: Hân Hân Hướng Vinh
Ngày cập nhật: 02:53 22/12/2015
Lượt xem: 1341383
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 10.00/10/1383 lượt.
vậy, em đi xem tình hình của chị dâu một chút!"
Chu Tự Hàn đến lầu ba, vừa đúng lúc Hựu An được đưa ra ngoài, Chu phu nhân cùng Trương Tú Thanh vội vàng đi tới. Trương Tú Thanh sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch của con gái, không khỏi đau lòng: "An An, con cảm thấy khá hơn chút nào chưa?" Hựu An mệt mỏi gật đầu, mở mắt ra nhìn mẹ chồng, môi mấp máy hai cái.
Chu phu nhân không khỏi lau khóe mắt, vỗ vỗ tay cô: "Con yên tâm, Tự Hoành tỉnh rồi. Cám ơn con, Hựu An, cho hai người gia chúng ta được con cháu song toàn." Thần kinh buộc chặt của Hựu An lúc này mới buông lỏng, nhắm nghiền hai mắt.
Chu Tự Hàn cầm điện thoại di động lên lầu cho anh trai xem, Chu Tự Hoành nhìn hình ảnh trong điện thoại di động chằm chằm mắt không chớp, hốc mắt đều đỏ lên. Vợ anh chịu khổ, thế nhưng lúc đó anh lại không ở bên cạnh chăm sóc cô, để cô một mình chịu khổ mà sinh đứa bé.
Chu Tự Hàn thấy hốc mắt anh trai đều đỏ lên, vội vàng nói: "Anh đừng sốt ruột, anh vừa mới tỉnh, phải chú ý sức khỏe, cái gì cũng phải từ từ. Chị dâu rất tốt, cháu nhỏ cũng rất khỏe, ba ký tám, là một cậu nhóc mập mạp, khoẻ mạnh kháu khỉnh, vừa cất tiếng khóc đã thấy vô cùng hoạt bát. Anh trai, chúc mừng anh, có vợ có con cả nhà đoàn viên rồi."
Hựu An hồi phục rất nhanh, Chu Tự Hoành hồi phục còn nhanh hơn. Một tuần sau, Chu Tự Hoành đã có thể bám vào tường đi tới phòng bệnh Hựu An ở cách vách, thăm vợ và con trai anh.
Chu Tự Hoành vừa đi tới cửa đã nghe thấy bên trong vang lên tiếng khóc của con trai anh, cậu nhóc này đúng là quá khỏe rồi, cả ngày lẫn đêm không ngừng gào thét như cái loa.
Chu Tự Hoành đẩy cửa ra, Hựu An nhìn thấy anh, vội vàng đem con trai giao cho nguyệt tẩu*, bước tới dìu anh, bất mãn nói: "Tại sao lại tự mình đến đây, không phải đã nói với anh là em sẽ qua ngay sao!"
*Nguyệt tẩu: chị bảo mẫu chăm sóc trẻ em còn trong tháng, ta không biết gọi là gì ^^
Chu Tự Hoành bất mãn nói: "Cái gì mà một lát, từ lúc em gọi điện thoại đến giờ đã mười lăm phút, đã nhiều cái một lát lắm rồi?" Hựu An không khỏi buồn cười, người đàn ông này nhiều lúc trẻ con đến mức khiến người khác không biết phải nói gì, ngay cả nguyệt tẩu đang ôm đứa bé cũng che miệng cười cười.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hựu An khẽ đỏ lên, con trai anh lại khóc lớn hơn. Hựu An đón lấy ôm vào trong ngực, cậu nhóc mới nín khóc, Hựu An bảo nguyệt tẩu đi pha sữa bột.
Có lẽ là trong lúc mang thai hơi mệt một chút, nên sau khi sinh sữa mẹ cũng không nhiều. Mà sức ăn của con trai lại vô cùng lớn, chỉ có thể chọn cách ăn dặm thêm sữa bột. Nhưng cậu nhóc này rất kén chọn, có lúc bú sữa mẹ xong, cho bé bú thêm sữa bột, chết sống bé cũng không chịu bú. Đành phải cố gắng đem bình sữa nhét vào trong cái miệng nhỏ nhắn của bé thì bé phun hết sữa ra, sau đó không ngừng khóc thét lên.
Hựu An lần đầu tiên làm mẹ, cũng không có kinh nghiệm, lúc đầu thật sự rất sợ hãi, buổi tối hầu như không ngủ, cả đêm ôm con trai mà dỗ, để bé ngậm đầu vú của mình, chịu đựng tới mức hai mắt thâm quầng, sắc mặt cũng rất khó coi.
Sau khi Chu Tự Hoành phát hiện, trực tiếp bảo nguyệt tẩu ôm con đến phòng trẻ sơ sinh bên cạnh đút sữa bột, không ăn liền đói bụng. Không tới hai ngày, cậu nhóc này thật sự yên tĩnh, thấy thế, Chu phu nhân còn cười nói: "Rõ là con trai rất sợ cha nó mà. Bình thường y như một Tiểu Bá Vương, vừa thấy Tự Hoành liền ngoan ngoãn."
Hựu An vĩnh viễn cũng sẽ không quên giây phút nhìn thấy Chú Chu tỉnh lại, dường như đã lâu như một đời. Vốn cho là còn cần cực kỳ lâu anh mới có thể tỉnh lại. Vốn cho là, anh sẽ không thể nhìn thấy con trai được sinh ra, nhưng Chú Chu lại tỉnh, hơn nữa còn khôi phục với tốc độ như kì tích.
Lần đầu tiên khi được Tự Hàn đẩy đi thăm cô, hành động vô cùng cứng ngắc chậm chạm, nhưng anh rất cố gắng, rất nỗ lực ôm lấy cô. Anh vừa mới tỉnh, không có hơi sức gì, sau khi ôm lấy cô, sức nặng nửa người dường như đều đè lên trên người cô, vùi đầu ở cổ cô, Hựu An có thể rõ ràng cảm nhận được từng giọt ấm áp chậm rãi rỉ ra.
Ông chồng nhà cô khóc, Hựu An đã từng cho là, Chú Chu của cô cái gì cũng có, chỉ không có nước mắt, sao anh có thể khóc chứ, anh vững chắc không gì phá nổi, anh là người đàn ông cứng rắn mà. Nhưng anh lại khóc, nước mắt nóng bỏng thấm vào da, vào tận xương, khiến lòng của cô cũng nóng, cũng đau.
Một khắc đó, anh là người đàn ông yếu ớt nhất, Hựu An nghĩ, đời này mình không bao giờ muốn nhìn thấy Chú Chu như vậy nữa, khiến người ta rất đau lòng, đau đến thấu xương.
Yếu ớt chẳng qua cũng chỉ trong chớp mắt ấy, thân thể của anh khôi phục rất nhanh. Hựu An phát hiện, ông chồng nhà cô trở nên tương đối trẻ con, anh rất thích ghen với con trai. Con trai vừa khóc, anh liền cau mày, nhiều lần Hựu An hoài nghi ông chồng nhà cô không thích con trai.
Không biết có phải nghe hiểu hay không, c