
Tác giả: Cần Thái
Ngày cập nhật: 03:41 22/12/2015
Lượt xem: 134648
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/648 lượt.
ắn như thế rồi, huống gì hắn vẫn đang ôm nàng.
Hắn…. luôn luôn không nỡ đối nàng tức giận.
***
“Thật ra nàng thế nào?" Mạc Tĩnh Viễn sắc mặt không vui, "Thật không mệt? Thật không có không thoải mái, thật cảm thấy cả người rất tốt?”
Liên tiếp mấy lần "Thật" rất nghiêm khắc làm Nhạc Nhạn mím môi lại, không nói nên lời.
"Nàng phải không cần chính mình tự đi soi gương, xem xem sắc mặt có bao nhiêu tiều tụy? Hay là muốn ta thật tốt nhắc nhở nàng, hai ngày này nàng ăn cái gì? Ngủ bao lâu?"
Nàng không chú ý động đến tính tình đại nóng nảy của Mạc Tĩnh Viễn, hắn chuyện gì cũng có thể thuận theo nàng, chính là không cho phép nàng lấy thân thể chính mình nói giỡn.
Bảy năm trước, hình dạng nàng yếu ớt nằm ở trên giường vẫn in sâu ở trong trí óc hắn, hắn âm thầm phát thề trong lòng, tuyệt đối muốn dưỡng tốt thân thể của nàng, để nàng sau này không bệnh không đau , chỉ là mấy năm gần đây, nàng vẫn bệnh không ngừng, hơn nữa thời tiết thay đổi, nàng nhất định sẽ nhiễm phong hàn.
Hắn hao tổn không ít tâm ý, nhưng nàng lại thế này không phối hợp.
"Vẫn là để ta rõ ràng đến Trình đại phu đến một chuyến, để hắn thật tốt thay ta xem một chút, xem nàng có phải thật vậy hay không hay giống như nàng nói là “vô sự” ?!”
Kỳ thật không chỉ hắn một người, lão đại phu như thế nhiều năm đến, nên cũng cảm thấy tâm lực quá mệt mỏi, muốn nghĩ bỏ cuộc. Hắn tận tâm tận lực, mỗi tháng cũng cố định đến phủ thay nàng chẩn coi, ở trên người nàng tốn rất nhiều công phu, lại lấy được kết quả như thế làm người ta áp chế, nói đều là do nàng bệnh nhân này không chịu phối hợp.
“Em . . . . . hiểu rõ vài ngày nay là ta không có thật tốt chăm sóc mình, nhưng việc này là có nguyên nhân a. . . . . ." Nhạc Nhạn khi hắn trừng coi , thanh âm càng lúc càng nhỏ.
Thiếu gia đại phát giận, mình nên có một chút dễ bảo thì tốt hơn.
"Đúng a! Có nguyên nhân." Hắn không nhịn được nhếch mép, thong thả ung dung thay nàng từng cái từng cái đếm đến, "Đầu tiên là nói, Nguyên Thiến sắp phải xuất giá, Hương Hương cũng muốn theo làm của hồi môn đến Kinh Thành, sau này thời gian gặp mặt liền ít đi, nên nàng càng thêm nắm chặt cơ hội trò chuyện cuối cùng này, cho nên hàng đêm đều đến phòng Nguyên Thiến tán gẫu, giao khăn tay tiện thể nói mấy lời, sau này lại sợ Hương Hương ăn không được những món ăn của người khác làm, nên ngày ngày sáng sớm liền thay nàng chuẩn bị điểm tâm. Lại đến vừa Nguyên Thiến thành thân nàngphải bị lễ, tốt một lúc cũng oa ở trong phòng sách, nói là muốn vẽ bức tranh đương làm hạ lễ. Nàng thật là một người bận rộn! Mấy ngày nay ta về phủ muộn, vào trong phòng vẫn không thấy nàng ấy đâu!”
Nói đến đây, ngoài bất mãn còn có chút ganh tị.
Nàng luôn không đem dặn dò của hắn để ở trong lòng, lại vì ba cô nương gia này, không hề quan tâm đến thân thể của mình, từ trước đến bây giờ, nàng luôn đem ba nha đầu đặt ở trước hắn.
"Đây là. . . . . .Chỉ một lần này thôi mà. . . . . ." Chết chắc, xem ra thiếu gia tính toán đến hôm nay đều biết hết, Nhạc Nhạn bi thảm rủ thấp đầu xuống.
Thiếu gia thường ngày phải không dễ phát hỏa , nếu đã trở nên giận dữ, chắc chắn là không dễ giải quyết.
Nàng không muốn bị giam ở Tĩnh Vũ hiên, còn bị ba nha hoàn vây vòng phục vụ phải lên giường, tất cả đều không cần , cả ngày chính là nằm đó nghỉ ngơi, quả thật không khác gì như heo đang bị nuôi!
Càng đừng nói nàng chỉ là nha hoàn, làm sao có thể được hưởng đãi ngộ đó chứ?
"Phải không?" Mạc Tĩnh Viễn cho biết mình đừng như vậy dễ dàng mềm lòng, cô gái nhỏ này gần đây là quá không tiết chế rồi, hắn vì cùng Kình Thiên bảo hợp tác dệt Bắc phẩm buôn bán cùng hôn sự Mạc Nguyên Thiến, mấy ngày nay đi sớm về tối, không nghĩ đến nàng còn bận hơn cả hắn, buổi sáng nhanh chóng đến nhà bếp, buổi tối liền oa ở phòng sách vẽ tranh, nàng cho là mình bằng sắt sao?
Mạc Tĩnh Viễn càng nghĩ càng bực mình.
"Gần đây chuyện đúng là hơi bận một hút, cộng thêm Thiên Hạm lại có gì ngoài ý muốn, em mới thất thường như vậy, nhưng em bảo đảm sẽ không sao mà." Nhìn thần sắc hắn vẫn không tốt, Nhạc Nhạn không thể làm gì khác hơn là uyển chuyển giải thích, "Chờ tiểu thư xuất giá, Hương Hương cũng đi cùng nàng dời đến Kinh Thành, chúng em có muốn hẹn gặp mặt nhau cũng rất khó, trong lòng cũng khó tránh không nỡ.”
"Nàng sẽ không nỡ?" Nàng nói như vậy, Mạc Tĩnh Viễn buồn bực, bình thường hắn xa nhà, tại sao lại không thấy nàng như vậy “không nỡ” chứ.
Nhạc Nhạn phát hiện mình bất kể nói cái gì đều không đúng, rõ ràng im miệng lại, mặc cho hắn nổi giận.
Nhưng nàng không trả lời, hắn cũng không vui vẻ.
Nàng chính là như vậy, động bất động ở trước mặt hắn đang trở nên buồn bực, nhất phái hình dạng để nhìn người trước mặt chính là nàng không tốt.
"Không nói lời nào là thế nào?" Mạc Tĩnh Viễn buồn bực cực đỉnh, thật tại không biết làm sao xứng đáng với nàng? "Sẽ không vì ta mới nói vài câu, liền tức giận không để ý tới ta chứ?”
“Nô tì không dám!” Nhạc Nhạn ở trong lòng than thở, thiếu gia tính tình một khi phát tác, nàng cũng thật sự là bất khả