
Tác giả: Nhiêu Tuyết Mạn
Ngày cập nhật: 02:54 22/12/2015
Lượt xem: 134946
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/946 lượt.
nông nổi của mình khi mình 17 tuổi. Cuối cùng mình đã tìm thấy được hạnh phúc thực sự. Những chuyện những tưởng sẽ không bao giờ trôi qua lại trôi qua một cách nhẹ nhàng đến như vậy. Cuối cùng mình cũng đã hiểu được những nỗi oan ức mà cậu phải chịu đựng. Khi cậu 17 tuổi, cậu đã kiên cường để chống chọi qua những ngày tháng khắc nghiệt đó. Mình cuối cùng cũng phát hiện ra, trong tim mình, cậu vẫn là người bạn tốt nhất của mình. Nếu cậu muốn, cậu hãy viết thư lại cho mình, có được không?”
Người bạn luôn yêu quý cậu: Minh Minh.
Y Lam gấp lá thư lại, đút vào bì thư, cúi đầu xuống bàn học. Cô không thể nào quên được dáng vẻ gào thét của Minh Minh với cô dưới trời mưa ngày hôm đó. Nước mưa đã làm Minh Minh ướt như chuột lột, cô cất cao giọng vừa khóc vừa gào lên: “Y Lam, cậu là một kẻ lừa đảo, cậu đã lừa tôi, cậu chết cũng không được yên thân đâu!”
Cuối cùng, Lâm Điểm Nhi kéo Minh Minh đi.
Đó là cơn mưa mùa đông, nước mưa rơi vào người, lạnh buốt. Tất cả đã biến mất hoàn toàn, một chút hơi ấm còn sót lại cũng lặng lẽ ra đi. Y Lam thường ngẫm lại, tự thấy kinh ngạc không hiểu những ngày tháng đó đã trôi qua ra sao, dựa vào sức mạnh gì mà có thể ngày ngày cố gắng ôn bài đến tận đêm khuya, thậm chí đến lúc trời sáng. Cho đến tận khi nhận được giấy báo trúng tuyển đại học, cô mới có thể thở phào nhẹ nhõm.
Thành tích học tập của Y Lam vốn không được khá lắm, tiềm lực của con người, thực là lớn vô cùng.
Buổi trưa, Trình Phàm lái xe đến, dẫn theo cả người trợ lý, chị Ngô, muốn hẹn Y Lam để nói chuyện. Y Lam nhận được điện thoại, vội vàng chạy ra cổng trường, nói: “Cháu xin lỗi, tiết học buổi chiều thực sự rất quan trọng.”
“Dù sao chú cũng đã hạ quyết tâm rồi.” Trình Phàm cười, nói: “Cho dù phải đến lều cỏ 10 lần đi chăng nữa chú cũng quyết mời được cháu.”
“Chú đừng nói thế.” Y Lam bị Trình Phàm nói đến phát ngượng.
Chị Ngô đứng bên cạnh nói: “Đạo diễn Trình của chúng ta vì sao lại thành công, chính vì đặc điểm này đấy, chỉ cần anh đó chọn ai, thì quyết không từ bỏ!” Vừa nhìn thấy chị Ngô là đã nhận ra đây là người rất giỏi giang thông minh, chị hãy còn trẻ, chỉ chừng ba mươi tuổi.
“Cháu cứ nghĩ đi.” Trình Phàm nói, “Cháu yên tâm học buổi chiều nay đi, tối chú sẽ đến nói chuyện với cháu.”
“Đừng ạ!” Y Lam nói, “Tối nay cháu phải đi dạy gia sư, đến chín giờ mới xong cơ.”
“Thế thì chín giờ.” Trình Phàm nói, “Chín giờ chú đợi cháu ở cổng trường.”
“Cháu thực sự không biết đóng phim mà.” Y Lam vẫn chỉ nói câu nói đó.
“Chú nói cháu làm được là cháu làm được.” Trình Phàm cũng vẫn nói câu nói đó.
Chín giờ tối, Y Lam dạy gia sư xong, khi đi về qua cổng trường, không nhìn thấy xe của Trình Phàm, đang thở phào một cái thì một chiếc ô tô con màu trắng đã đỗ ngay trước mặt cô. Diệp My thò đầu từ trong cửa sổ xe ra ngoài, ra hiệu cho Y Lam lên xe.
Y Lam ngồi lên ghế trên hỏi Diệp My: “Sao chị lại đến đây?”
“Bố Trình Phàm của em có việc đột xuất.” Diệp My nói, “Nên nhờ chị đến “lều cỏ” lần thứ hai.”
Y Lam ngồi vào trong xe và nói với Diệp My: “Em đã nghĩ rồi, em không đi đóng phim đâu, em không có năng khiếu về lĩnh vực này. Phiền chị nói hộ em lời xin lỗi với đạo diễn Trình.”
Diệp My cứ như không nghe thấy gì, khởi động xe, nói: “Bên ngoài ồn ào lắm, về nhà chị ngồi đi.”
Đây là lần thứ hai Y Lam đến nhà Diệp My. Căn nhà hai tầng rộng hơn 200m2, tầng trên tầng dưới đều lạnh lẽo như nhau. Diệp My rót cho Y Lam rượu vang. Tiểu Lạc lắc đầu. Diệp My hiểu ý, liền pha cho Y Lam một cốc trà, Y Lam xoay cốc trà trong tay, nói một cách nghiêm túc với Diệp My: “Em kém cỏi lắm.”
- Website đọc truyện hay nhất!
“Thế thì phải thay đổi đi.” Diệp My nói.
“Em hơi sợ ngành giải trí.” Y Lam nói, “Em cảm thấy mình không đối phó được.”
Diệp My cười nói: “Trong ngành này chẳng phải không có tấm gương nào. Tất nhiên không phải là chị rồi. Nói gì thì nói, lần này em hãy nhận bộ phim này, coi như là em giúp chị.”
Y Lam không hiều: “Thế là sao ạ?”
Diệp My thở dài, nói: “Mọi người đều chỉ nhìn thấy tiếng tăm bề ngoài của chị. Thực ra, mấy năm trở lại đây, nhiều người trẻ trung xuất hiện, chị không nhận được nhiều lời mời đóng phim, kể cả chị nhận bộ phim đó, giá tiền cũng rất thường. Bộ phim này của Trình Phàm, chị đã đọc rồi, khá hay đấy, nên rất muốn nhận vai diễn. Mặc dù chị không được diễn vai nữ chính nhất, nhưng lại có tính thử thách rất lớn, chị muốn được thử sức.”
“Thế thì chị nhận đi, chẳng phải chú ấy cũng đã đồng ý rồi sao?”
“Cô bé ngốc ạ, thật là ngây thơ quá!” Diệp My cười nói, “Nếu em không chịu diễn, anh ấy liệu có còn tìm chị không? Những người muốn được đóng đâu phải chỉ một hai người.”
“Chị Diệp My.” Y Lam nghe cô ấy nói như vậy, thấy hơi khó xử, đành nói: “Em thực sự sợ em diễn không đạt, em không có kinh nghiệm gì về việc này, hơn nữa, em thực sự rất sợ.”
“Không thử làm sao mà biết được chứ?” Diệp My lấy từ trong túi ra một cuốn kịch bản, nói: “Đây là kịch bản, em cứ cầm về đọc đi xem có cảm xúc gì không, có cảm xúc thì chúng ta hãy đi thử, người thô