
Tác giả: Cửu Lộ Phi Hương
Ngày cập nhật: 02:55 22/12/2015
Lượt xem: 1341563
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1563 lượt.
dài trên mặt, nhìn Thương Tiêu từ từ mở mắt, nhìn Thương Tiêu từ từ hướng mắt nhìn mình, nhìn đôi mắt thủy tinh tím của hắn bừng sáng, sau đó lấp lánh lung linh.
Nhược Nhất nhếch mép, mỉm cười: “Tỉnh rồi?”. Không thể giấu được âm mũi nằng nặng, “Vừa hay để chàng nhìn rõ, cảm nhận rõ hơn”.
“Bốp!”. Cô không giải thích lời nào, để mặc cho nước mắt chảy xuống như thác đổ. Mặt của Thương Tiêu bị đánh tới mức lệch sang một bên, khi quay đầu lại, đôi mắt tím in bóng hình của cô dần dần tích tụ một cơn bão táp.
Hai người im lặng nhìn nhau mấy giây.
Không biết là cảm thấy bản thân khóc lóc làm tổn hại rất lớn tới sĩ khí hay vì đánh lén người bị thương mà cảm thấy xấu hổ, Nhược Nhất đảo mắt, đứng dậy định chạy trốn. Nhưng không ngờ tay của cô vẫn bị Thương Tiêu nắm chặt, một người chạy một người kéo, Nhược Nhất ngã nhào xuống đất. Thương Tiêu thấy Nhan Nhược Nhất định bỏ chạy, vội vàng đứng dậy muốn chặn đường, hắn cũng quên rằng mình vẫn đang nắm tay cô. Nhược Nhất bị ngã, Thương Tiêu cũng ngã theo.
Nhược Nhất nện lưng xuống đất, chấn động tới phổi, khiến cổ họng ngưa ngứa, cô không kìm được ho mấy tiếng. Thương Tiêu đè lên người Nhược Nhất, mái tóc dài màu bạc xòa xuống tai cô, giống như một bức bình phong, ngăn cách hai người với thế giới bên ngoài.
Hắn thấy Nhược Nhất ho, ánh mắt sầm xuống, đưa tay vuốt ve cổ họng của cô, ngón tay hắn tích tụ một luồng khí mát lạnh, dần dần truyền vào cơ thể cô. Một lúc sau, Nhược Nhất liền cảm thấy cảm giác ngứa rát như thiêu đốt trong cổ họng dần dần biến mất. Cô say đắm ngắm nhìn khuôn mặt của Thương Tiêu, trong lòng vừa cảm động, vừa bi ai. Thương Tiêu, chàng có biết, sự dịu dàng của chàng đối với ta mà nói chính là sát thủ hoàn mỹ nhất.
Hơi thở phả lên mặt đối phương, không khí thân mật và gượng gạo cùng lúc lan tỏa khắp quân trướng. Không khí như thế cứ kéo dàiãi tới khi Thương Tiêu rụt tay lại. Nhược Nhất quay đầu rời ánh mắt đi hướng khác, “Đứng dậy”. Cô hít vào, ngữ khí rất tức giận. Kẻ đè trên người cô vẫn không nói tiếng nào.
Nhược Nhất tức giận: “Ta bảo chàng lui ra! Bị điếc à!”.
“Hứ”. Hắn cười khẩy.
Nhược Nhất gầm lên: “Chàng không cho ta lau mũi, ta sẽ lau nó lên mặt chàng!”.
“…”. Hắn im lặng một lúc, hừ lạnh một tiếng: “Nhan Nhược Nhất, nếu nàng có cái gan đó”.
Nghe thấy ngữ khí thân quen ấy, Nhược Nhất sững người, biết rằng nhất định hắn đã nhớ ra rồi.
Yêu vân trên mặt hắn và dấu vết trên ấn đường đã mờ đi. Thương Tiêu vẫn là Thương Tiêu ngày trước. Nếu là ngày trước, Nhược Nhất nghe thấy những lời như vậy, cô chắc chắn sẽ lau nước mũi lên người hắn, sau đó nói với vẻ thách thức: “Chàng nghĩ ta có cái gan ấy không!”.
Nhưng ngày trước, thì rốt cuộc chỉ là ngày trước.
Sắc mặt giận dữ tan đi, dần dần để lộ vẻ buồn bã, Nhược Nhất hướng mắt nhìn ra xa, nhìn ra thế giới bị ngăn cách bởi mái tóc của hắn, cô nói bằng thanh âm mà ngay cả bản thân cô cũng không nghe rõ: “Đúng vậy, ta không có cái gan ấy”.
Thương Tiêu sững người, vẫn chưa nói gì, bỗng nghe thấy tiếng cười khẽ ở ngoài trướng, hai người lập tức sực tỉnh.
Cửu Diệm nhướng mày, dường như bị thái độ của cô khơi dậy hứng thú, liếc mắt nhìn Thương Tiêu, thấy hắn không có ý ngăn cản, Cửu Diệm cười: “Hiển nhiên, điều này không thể thuyết phục ta. Hoặc là, ta nên hỏi cô nương câu khác. Nhan cô nương, hai trăm năm trước, cô nương đã đi đâu?”.
Im lặng.
Trong yên lặng, Nhược Nhất có thể nghe thấy rất rõ hơi thở của mình.
Đi đâu? Những cảnh tượng hỗn loạn trong ký ức lướt qua trước mắt giống như ma quỷ. Cô hít thở sâu, ép bản thân bình tĩnh lại, quay sang nhìn Thương Tiêu, khẽ nói: “Ta thấy buồn chán, muốn về, vì thế đã rời khỏi đây, chỉ đơn giản vậy thôi”.
Lời vừa dứt, sắc mặt của Thương Tiêu không đổi, nhưng dấu ấn nơi ấn đường bỗng nhiên xuất hiện, thoắt ẩn thoắt hiện dưới làn da. Nhiệt độ trong không khí như giảm mạnh, một luồng hàn khí dữ dội lướt qua mặt Nhược Nhất, sắc đỏ tươi lập tức hiển hiện trên khuôn mặt có phần nhợt nhạt của cô.
Nhược Nhất không lau, để mặc cho máu tươi lướt qua mặt mình, trông như những giọt nước mắt. Cô và Thương Tiêu cứ nhìn nhau không chút biểu cảm như vậy. Không khí trong trướng dần dần chùng xuống, gió lại nổi lên, tiếng ồn ào ngoài trướng vang lên, tiếng hô hào bất an của quân sĩ và tiếng ngựa hý xuyên qua tấm bạt dày truyền vào tiếng được tiếng mất.
Một lúc sau, chỉ nghe thấy một nữ tử kêu lên kinh ngạc ở bên ngoài, rèm cửa bị lật ra. Võ La xông vào, vừa nhìn thấy không khí bên trong, nàng không nói một lời, giáng một chưởng vào ngực của Cửu Diệm, tức giận nói: “Ngươi chỉ giỏi gây phiền phức!”.
Cửu Diệm bị đánh ngã sang một bên, chiếc áo bào hoa lệ dính đầy bụi đất, hắn có chút ấm ức.
Hắn lếch thếch đứng dậy, bĩu môi làm ra vẻ đáng thương giải thích: “Ta chỉ muốn hỏi cho rõ ràng mà thôi, Tiểu Võ La sao phải giận dữ như vậy”.
Võ La không thèm bận tâm tới hắn, đi đến bên cạnh Nhược Nhất, khẽ nói: “Biểu ca bị trọng thương, A Nhan”.
Nhược Nhấ