XtGem Forum catalog

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Ta Muốn Đến Cửu Châu

Ta Muốn Đến Cửu Châu

Tác giả: Cửu Lộ Phi Hương

Ngày cập nhật: 02:55 22/12/2015

Lượt xem: 1341594

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1594 lượt.

thì có, về sau Thương Tiêu đại nhân ngày nào cũng tới nên chủ tử liền bảo chúng tôi không cần người canh đêm nữa”.
“Đêm nào hắn cũng tới?”.
“Đêm nào cũng tới”.
Nhược Nhất im lặng cúi đầu, viền mắt đỏ hoe gần rơi lệ. Về sau, cứ ngủ tới nửa đêm là Nhược Nhất tỉnh giấc, nhưng bên ngoài cửa sổ không còn hình bóng lạnh lùng trên vai phủ đầy những bông tuyết huyên nữa.
Mấy hôm sau, Nhược Nhất không nhìn thấy bóng dáng của Thương Tiêu đâu nữa. Cô và Thương Tiêu có lẽ thật sự đã chấm dứt rồi. Nhưng từ trước tới nay những gì Nhan Nhược Nhất suy đoán đều không chuẩn xác. Sáng hôm ấy Nhược Nhất vẫn đang mơ màng trong giấc ngủ, bỗng nhiên có người vội vàng đánh thức cô dậy. Nhược Nhất mở mắt ra nhìn, là Thiển Phù. Sắc mặt nàng ấy có chút hoang mang.
Nhược Nhất cảm thấy kỳ lạ: Mình sống ở Anh Lương lâu như vậy nhưng chưa từng thấy các môn đồ Anh Lương biểu lộ cảm xúc gì, ai cũng bình tĩnh lạnh lùng. ốt cuộc hôm nay ai có bản lĩnh khiến Thiển Phù hoang mang như vậy chứ?
Cô uể oải ngáp một cái: “Thiển Phù, chuyện gì vậy?”.
“Cô nương, trước sơn môn có một nam tử, nói là tới tìm cô nương”.
“Nam tử? Ai vậy?”.
“Ta không biết, chỉ là sáng nay Thương Tiêu đại nhân trong lúc tản bộ đã gặp vị nam tử ấy. Đại nhân… hình như đại nhân có hiềm khích với nam tử ấy, vừa nói một câu là liền xông vào đánh nhau. Cả hai đã đánh nhau một canh giờ rồi”.
Nhược Nhất im lặng, chuyện này có quá nhiều điểm đáng ngờ: Thứ nhất, buổi sáng Thương Tiêu sẽ tản bộ tới sơn môn? Có bị đánh chết cô cũng không tin; Thứ hai, tuy Thương Tiêu lạnh lùng ngang ngược, nhưng từ trước tới nay hắn không thích gây chuyện với ai, sao có thể chỉ vì hai, ba lời nói mà đánh nhau với người ta được; Thứ ba, trong thế giới này, người mà Nhược Nhất quen biết còn Thương Tiêu lại không biết cũng chẳng có mấy ai, nếu là nam tử, duy nhất chỉ có… Huân Trì. Nhưng tới tìm người lại đánh nhau, rõ ràng đó không phải tính cách của Huân Trì; Thứ tư, điểm quan trọng nhất là, tuy bây giờ Thương Tiêu trọng thương, yêu lực yếu, nhưng dù gì hắn cũng là cửu vĩ bạch hồ, người đó có thể đấu với hắn một canh giờ… thật không đơn giản.
Nhược Nhất vội vàng ngồi dậy, khoác áo, nhanh chóng rửa mặt súc miệng rồi cùng Thiển Phù ra sơn môn. Chưa tới sơn môn mà Nhược Nhất đã nghe thấy một giọng nam trong trẻo: “Ta tìm Nhan Nhược Nhất thì liên quan gì tới ngươi? Dựa vào đâu mà không cho ta vào chứ!”. Giọng nói này rất xa lạ, nhưng ngữ khí thì vô cùng quen thuộc. Nhược Nhất thấy kỳ lạ, cô bước nhanh hơn.
Leo lên mấy bậc thềm, cảnh tượng ngoài sơn môn liền hiện lên rõ rệt. Đá núi vỡ vụn rơi vãi khắp nơi, bậc thềm đá xanh bị phép thuật đánh tới mức lồi lõm, ngay cả sơn môn sừng sững cũng bị thủng hai, ba lỗ lớn. Nhìn cảnh tượng lộn xộn này, trong lòng Nhược Nhất bỗng hiểu được nỗi lo lắng của Thiển Phù. Nếu để họ tiếp tục giao đấu như thế, sơn môn của Anh Lương chắc chắn sẽ bị phá đổ.
Cô ngẩng đầu, nóng lòng tìm hình bóng của Thương Tiêu nhưng vẫn không thấy. Một đường sáng trắng xoẹt qua, sau lưng Nhược Nhất vang lên một tiếng “rầm” khổng lồ, xen lẫn với âm thanh ấy là tiếng hét sợ hãi của môn đồ Anh Lương. Nhược Nhất nhìn một bên tóc mai của mình rơi xuống đất, ngoảnh đầu nhìn, lại thấy một cái cây đang bùng cháy.
Mồ hôi lạnh túa ra hai bên Thái Dương, Nhược Nhất sợ hãi vô cùng… Nếu bị đập thẳng vào mặt, e là còn thê thảm hơn bị tạt axit…
“Nhan Nhược Nhất!”. Giọng nói trong trẻo vừa vui vừa giận vang lên.
“Quay về!”. Thương Tiêu lạnh lùng quát, dường như hắn đã nổi giận.
Nhược Nhất ngây người nhìn hai người bỗng nhiên xuất hiện. Thương Tiêu vẻ mặt lạnh băng, sát khí đằng đằng. Sau lưng hắn là một nam tử xa lạ, khuôn mặt thanh tú, hắc bào trường kiếm, ăn mặc như một kiếm khách trẻ.
“Ơ…”. Nhược Nhất không thể nhớ ra mình đã quen người kia từ khi nào, ngoại trừ Tử Ly, nhưng Tử Ly là do Thương Tiêu biến thành… Người kia tìm tới tận nơi này, có vẻ biết rất rõ về cô, cải trang thành kiếm khách áo đen giống người tình trong mộng của cô, rốt cuộc là ai?






Nhược Nhất vẫn đang suy đoán trong sự ngờ vực.
Thương Tiêu sầm mặt rảo bước tới bên cô, nắm cổ tay của cô, kéo cô đi về. Nhược Nhất bị kéo đi lảo đảo, liền bực bội, nói: “Mới sáng ra mà chàng làm gì vậy?”.
“Nàng còn biết nhìn cơ à?”. Thương Tiêu cười khẩy một tiếng, lời nói châm chọc, “Ta còn tưởng nàng nhìn tới mất cả hồn vía rồi chứ!”.
Nhược Nhất buột miệng nói: “Ta mất hồn hay không thì có liên quan gì tới chàng”.
Câu nói này khiến Thương Tiêu sầm mặt, hắn đang định nói thì nghe thấy tiếng nói trong trẻo: “Buông tay ra, buông tay ra! Cầm cái gì mà cầm, bàn tay ấy là dành cho ngươi cầm sao!”. Thương Tiêu sầm mặt nhìn về phía kiếm khách trẻ, Nhược Nhất cũng cảm thấy lạ lùng, nhìn kiếm khách ấy.
Nhược Nhất khóc tới mức toàn thân run lên, một lúc lâu sau mới ngừng khóc, càu nhàu: “Cô đóng giả cái… cái gì chứ, nghe mà nổi cả da gà”. Mạc Mặc cười, véo má Nhược Nhất thật mạnh rồi nghiến răng nghiến lợi nói: “Cái đồ tiểu yêu tinh g