
Tác giả: Sói Xám Mọc Cánh
Ngày cập nhật: 03:10 22/12/2015
Lượt xem: 1341117
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1117 lượt.
uấn Hoa kéo cô lại, bỗng sắc mặt có chút lúng túng: “Này, đừng đi! Đã có duyên gặp mặt, lại cùng gặp lúc khó khăn, giúp tôi một chút được không? Tôi… hiện tại có chút rắc rối, cô có thể cùng tôi diễn một vở kịch được không? Xin cô đấy!”
Vì thời gian gấp gáp nên anh ta chỉ nói qua loa, Tân Cam đờ đẫn nghe, ngẩng lên nói với anh ta: “Chi bằng chúng ta kết hôn đi?”
“Hả?” Bỗng dưng được cầu hôn, Thôi Thuấn Hoa há hốc miệng đến nỗi có thể nhét vừa một quả trứng gà.
“Diễn kịch chi bằng diễn thực. Huống hồ hai chúng ta thực sự hợp tác rất ăn ý mà. Anh xem, anh cần một cô vợ làm lá chắn, tôi cần một ông bố cho đứa con này. Thôi Thuấn Hoa, nói thật lúc anh không động dục xem ra cũng đâu xấu xa lắm! Chí ít sau này lúc họp gia đình, cũng rất đáng tin!”
Thôi Thuấn Hoa cố gượng gạo cười: “Cảm ơn! Quá khen rồi!”
“Đừng khách khí!” Tân Cam tỏ vẻ thật lòng, nhiệt tình: “Anh thấy thế nào?”
“Tôi thấy…” Thôi Thuấn Hoa dừng lại, hết nhìn bụng rồi lại nhìn gương mặt cô, nghĩ về cha đứa trẻ trong bụng, lại nghĩ luôn phải đối mặt với đứa em của mình, anh ta không khỏi rùng mình, lúc này một người như sát thủ trong phòng mổ bỗng tỏ ra hòa nhã, dễ gần.
Anh ta thận trọng lùi lại hai bước, vượt ra khỏi tầm với của cô, rồi xoay người vắt chân lên cổ chạy.
Tân Cam nhìn anh ta chạy như bị ma đuổi, cô đứng từ xa vẫy tay gọi mấy tiếng: “Này… này…”, thật sự cảm thấy vô cùng nản lòng… Trịnh Phiên Nhiên từ chối lời cầu hôn của cô đã đành, giờ đến cả con ngựa giống số một thành phố G cũng ghét bỏ cô!
Hôm nay không phải ngày nghỉ, trong khu vui chơi trẻ em cũng không đông lắm, chiếc đu quay ngựa gỗ hoa lệ với ánh sáng đủ màu cứ quay vòng tròn nhấp nhô lên xuống, có người đưa con trẻ ngồi lên một chú ngựa gỗ, tươi vui hoan hỉ trong điệu nhạc nhanh chậm đầy sống động. Tân Cam đứng bên cũng mỉm cười, thần sắc đã bình tĩnh trở lại. Cô đứng ở đó rất lâu.
Thời gian đủ lâu để cô nhớ về nhiều chuyện trước đây.
Lúc Trịnh An Đồng vẫn còn là người bạn tốt của bố cô, cô đã rất quý ông ta, mỗi lần ông ta đến lại khiến tâm trạng mẹ tốt hơn nhiều, điều đó làm bố và cô rất vui. Khi đó, Trịnh An Đồng vẫn chưa biết cô là con gái ruột ông ta và Tân Vân Hoa vẫn là bà Tống, Tống gia không có người nào dám mắng trước mặt cô là “đồ con hoang”.
Sinh nhật năm đó - lần sinh nhật duy nhất mà đến tận hôm nay cô vẫn còn nhớ, bố đưa cô đến khu vui chơi giải trí, hồi đó cô còn rất nhỏ nhưng đã rất bướng bỉnh, thích chơi đu quay thì phải quay lại bằng được chỗ chơi đu quay bằng ngựa gỗ, ngồi trên đó cả ngày, ngày ấy bố mẹ cô vẫn còn rất trẻ, tay trong tay đứng đó đợi cô, mỗi khi con ngựa cô ngồi lướt qua mặt họ, hai người đều cùng hướng về phía cô vẫy tay cười.
Sau này Trịnh Phiên Nhiên cũng đưa cô đi một lần, cùng cô đứng ở bên ngoài mấy tiếng đồng hồ, cô lạnh lùng nhìn đu quay ngựa gỗ trống rỗng, còn anh lặng nhìn cô. Lúc gần về, anh dẫn cô leo lên lâu đài cổ tích cao nhất ở khu vui chơi, ngồi bên cửa sổ, anh chỉ tay về hướng chiếc đu quay ngựa gỗ phía xa xa cho cô nhìn và nói: “Thử để ý xem, phải đứng thật cao, thật xa mà ngắm, mới có thể không để bất cứ ai phát hiện ra rằng em coi trọng nó.”
Kể từ đó, Tân Cam không ngồi ngựa gỗ nữa.
Nhưng hôm nay thật đặc biệt, cô nhất định phải ngồi một lần. Đây là sự giải thích duy nhất về tuổi thơ và hạnh phúc của cô, cô muốn dẫn sinh linh bé nhỏ ngồi thử một lần.
Tiếng khóc “hu hu hu…” bên cạnh như đáp trả suy nghĩ của cô, Tân Cam bỗng cảm thấy rùng mình. Cô cúi xuống nhìn cậu bé có kiểu tóc tròn xoe hình quả dưa, bám chặt lấy chân mẹ, trông như một chú gấu đang leo cây vậy. Bà mẹ trẻ mặt đỏ phừng phừng, lê từng bước nặng nề, nhấc cậu bé lướt qua mặt cô.
Cậu bé khóc nức nở: “Con khát, hu hu hu… Mẹ ơi con khát…”
“Uống nước đi!” Bà mẹ vô cùng tức giận, đưa cho cậu bé cốc nước.
Thằng bé ngoạc mồm khóc lớn hơn: “Không uống nước! Con muốn uống Co-ca cơ!”
“Không được! Một ngày nhiều nhất cũng chỉ được uống một cốc Co-ca thôi! Con quên quy định bố đã nói à?!”
Thằng bé đáp: “Vậy bố còn quy định không được trốn học nữa! Sao mẹ còn nói dối thầy giáo đưa con đi chơi?!”
“Là con van xin mẹ hôm qua đấy!” Bà mẹ trẻ gào lên, đương nhiên là vì hành vi cong cớn, lấy oán trả ơn của đứa con trai làm cho phát điên lên.
Thằng bé chùi hết nước mắt nước mũi vào quần mẹ, khóc: “Vậy con cầu xin mẹ lần nữa đấy! Mua cho con Co-ca đi mẹ! Mẹ…”
Bà mẹ toàn thân run run, tiếp tục bước nặng, bước nhẹ nhấc Tiểu cong cớn đi.
Tân Cam đứng một bên không nhịn được cười nhìn hai mẹ con họ, nhưng trong lòng lại cảm thấy có chút tiếc nuối… Tại sao không đáp ứng yêu cầu của thằng bé? Uống nhiều Co-ca thì làm sao? Không nghe lời thì làm sao? Nếu là con cô, phải giết người cô cũng giúp nó giết người.
Cô nán lại khu vui chơi rất muộn, lúc về đến nhà đã là bảy giờ hơn, trong phòng yên ắng, Tân Cam tưởng Trịnh Phiên Nhiên ở trên tầng, lúc đi qua phòng ăn bỗng giật nẩy mình. Anh đang lặng lẽ ngồi đợi cô.
Nhìn thấy cô cuối cùng đã về, chú Trần dùng tay ra hiệu cho mấy người hầu lập tức bưng cơm canh lên