
Tác giả: Sói Xám Mọc Cánh
Ngày cập nhật: 03:10 22/12/2015
Lượt xem: 1341087
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1087 lượt.
vô địch!”
Trịnh Phiên Nhiên lặng lẽ đeo nhẫn cho cô, tuy kế hoạch cầu hôn đổ bể, nhưng hiếm khi thấy cô nũng nịu với mình, không uổng công anh khổ công tốn sức, và nợ cả Ngôn Tuấn nữa.
Trịnh Phiên Nhiên hôn lên ngón tay đeo nhẫn của cô, nét mặt của anh lúc này thật dịu dàng.
“Hello!” Cánh cửa phòng hét mở, Tân Thần thò đầu vào, nháy nháy mắt với chị họ, “Chị tỉnh rồi à, chị có muốn gặp con trai không?”
Tân Cam vội vàng chống tay đòi ngồi dậy.
Trịnh Phiên Nhiên đỡ vai cô, quay đầu lườm Tân Thần: “Mang thằng bé lại đây.”
Hai tay anh vẫn còn phải quấn băng gạc, Tân Thần trong lòng thấy hổ thẹn, không dám cãi lại, cô ấy đẩy cửa đi vào, theo sau là Nhã Kỳ đang bế đứa bé và Phiên Hoài cùng bước vào.
Tống Nghiệp Hàng cũng đến, Trịnh Phiên Nhiên nói với ông vài câu nhưng mắt thì vẫn không rời khỏi người đang ở trên giường.
Không muốn để cô ngồi dậy, sao cứ nhất định phải ngồi dậy thế không biết?
Thằng nhóc nặng hơn bốn kilôgam đấy, ôm lâu như thế tay làm sao chịu nổi!
Cái con nha đầu Tân Thần này, nhất định phải nghĩ cách gả nó đi càng sớm càng tốt.
Tống Nghiệp Hàng cười cười, nhìn bộ dạng người ở đây mà tâm hồn thì để chỗ khác của Phiên Nhiên, còn đâu dáng vẻ thét ra sấm của một vị Tổng giám đốc nữa.
“Được rồi, chúng ta về dây, Tiểu Tân cần được nghỉ ngơi, mấy đứa ở đây quấy rầy thì con bé làm sao nghỉ ngơi được !” Ông vỗ vai con gái rồi đưa ba người ra ngoài, “Mai chúng ta lại đến thăm con.”
Trịnh Phiên Nhiên tiễn mọi người ra cửa, lúc quay trở lại thấy cô vẫn còn ngồi đấy, đứa bé nằm ngủ trong vòng tay cô, miệng chúm chím. Tân Cam cúi xuống nhìn thằng bé, nụ cười giống như một đóa hoa sen. Anh bất giác bước nhẹ nhàng, ngồi xuống bên giường.
“Phiên Nhiên.” Cô dịu dàng vuốt ve mặt thằng bé, “anh đặt tên cho con chưa?”
“Ừm.” Anh bế đứa bé ra khỏi lòng cô.
“Tên là gì vậy?’ Cô lại hôn cậu con trai của mình một cái.
“Trịnh Hằng.”
Tân Cam cảm thấy tên này rất bình thường, cô chau mày, đắn đo do dự. Trịnh Phiên Nhiên thấy thế thì bực dọc, lạnh lùng nói: “Em không thich cái tên này sao? Thế thì đổi đi… Trịnh “đáng ghét” nhé? Hay Trịnh “không nên sinh ra”?”
Tân Cam lập tức ra vẻ cái tên “Trịnh Hằng” vừa hay vừa dễ nhớ lại vừa có ngụ ý sâu xa, cực kỳ phù hợp!
Trịnh Phiên Nhiên miễn cưỡng “hừ’ một tiếng.
Tân Cam thở phào, trong lòng nghĩ: Thực ra có một số người, sao tên là “hiểu biết” nhưng chẳng tỏ ra thoải mái, rộng lượng chút nào. Lại còn tính toán với con của mình nữa, Trịnh “keo kiệt”, Trịnh “ngang ngạnh” mới hợp với anh đấy!
Trịnh Phiên Nhiên đâu biết lúc này Tân Cam đang mắng mình, cô ôm con vào lòng, tâm trạng của anh tốt dần lên. Không khí hơi lạnh, anh làm ấm tay cô, đắp chăn lên cao một chút.
Trong phòng rất yên tĩnh, cô ngồi dựa vào anh, chỉnh lại tư thế rồi ngẩng lên nhìn anh mỉm cười dịu dàng.
Lúc cười trông cô quả thật rất đẹp. Trịnh Phiên Nhiên đưa tay khẽ vuốt ve vai cô, sau đó là đuôi mắt, hai bên má và đôi môi bị cắn rách khi đang sinh con.
Gặp tội lớn như vậy, vừa tức giận lại vừa phải cố nén cơn giận, tâm trạng cũng chẳng biết tại sao mãi không tốt lên được.
Có một loại cảm giác lạ lùng ở trong tim, bất giác sống mũi anh cay cay.
Thằng bé trong lòng anh chợt mếu máo, trong mơ cũng không quên đối địch với anh, một tiếng “oa” phá vỡ thời khắc ấm áp hiếm có ấy.
Tân Cam kêu lên vài tiếng, khẽ vỗ về, Trịnh Phiên Nhiên ôm cô lạnh nhạt nhìn một lúc rồi khẽ thở dài, Tân Cam cho thằng bé bú, thỉnh thoảng hôn thằng bé một cái. Trịnh Hằng giữ thể diện cho bố, dần thôi khóc và tiếp tục ngủ.
“… Thật đáng ghét!” Cái giọng dịu dàng của anh đã bị vứt đi đâu mất, anh nằm giữa hai mẹ con nói với giọng khàn khàn.
Trong ngày ở cữ không được khóc, Tân Cam rơm rớm nước mắt, nghẹn ngào cười một tiếng: “Giống bố nó ghê!”
Trịnh Phiên Nhiên cúi xuống ôm lấy cô, chậm chạp hôn cô một cái: “Anh thừa nhận.” Nếu giống mẹ nó thì đã chẳng ghét chút nào. Thằng bé này thật may mắn khi được người anh yêu quý nhất trên đời sinh ra.
Phụ nữ sau khi sinh thường trở nên ngốc nghếch, cho nên chắc cô vẫn chưa nghĩ ra?
Chữ “hằng”, có bộ “tâm” đứng[1'>.
“Tâm” của anh, vĩnh “hằng” của anh.
[1'> Chữ …, Hán Việt là “hằng”, có nghĩa là vĩnh cửu, mãi mãi, vĩnh hằng.
Nền gara ôtô bên cạnh nhà kính ở sân sau nhà họ Trịnh đã bị san bằng vào năm Trịnh Hằng được sinh ra, nền đất bằng phẳng được xới tung lên, tất cả đều biến thành một bãi cỏ rộng lớn. Sân sau vốn dĩ đã rất to rồi, từ nhà kính nhìn ra không hết tầm mắt, quả thật rất rộng lớn.
Cơn gió cuối xuân dịu dàng lướt qua bãi cỏ xanh mướt, những giọt nước đọng lại sau trận mưa đêm qua bị gió cuốn đi, trong không khí tràn ngập mùi đất ẩm.
Cậu nhóc Trịnh Hằng mặc quần yếm đang chơi đùa trên bãi cỏ đó, nằm úp mặt xuống đất cong mông lên, các ngón tay ngắn ngủn mập mạp đang moi lấy moi để thứ gì đó trong bãi cỏ. Cách đó mấy bước chân là cây hoè cành lá sum suê, gió thổi làm đám lá kêu xào xạc, thỉnh thoảng lại có vài cành bị cưa r