
Người Yêu Của Tổng Giám Đốc Xã Hội Đen
Tác giả: Suly
Ngày cập nhật: 03:35 22/12/2015
Lượt xem: 1341853
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1853 lượt.
Hoa Kì cầm tay nói: “Không cần để ý đến tôi, cứu anh ấy trước.”
“Thao, tôi biết rồi.” Bàng Suất xoay người chạy tới.
Lúc này, đội cứu hộ đã cạy mở hai cột gỗ, lộ ra khe hở đủ để kéo Trang Hào từ bên trong ra ngoài. Đoàn người cùng nhau kêu một hai ba, tiếp đó dùng sức kéo Trang Hào ra ngoài khe hở.
Một khắc Trang Hào được kéo ra, Bàng Suất chợt cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều.
Trang Hào hình như là may mắn, anh không bị chôn ở trong đất đá mà bị kẹp giữa hai cột gỗ, Bàng Suất cảm thấy anh vẫn hô hấp, đợi cáng được mang tới, Bàng Suất và một người khác một trước một sau mang Trang Hào đi ra ngoài, lúc đi qua Hoa Kì liền nói: “Đi theo tôi, cẩn thận lạc đường.”
Hoa Kì gật đầu một cái, dùng cánh tay không bị thương kéo vạt áo Bàng Suất, bước chân gian nan đi tới.
Rốt cuộc thì cũng ra ngoài, vừa ra tới mới biết đã là nửa đêm, bên ngoài vẫn rất nóng, nhưng so với dưới giếng đã là thiên đường.
Nhân viên cứu hộ không ít người đều chờ đợi nơi này, đợi bọn họ vừa đi ra liền tới, nhanh chóng kiểm tra một chút cho Trang Hào liền chuyển dời đến xe cứu thuơng, Hoa Kì và Bàng Suất theo sát phía sau, đi theo xe cứu thương đến bệnh viện.
Đến bệnh viện, trong lối đi nhỏ chật ních người nhà và công nhân xảy ra sự cố được cứu lần này, Trang Hào đang nhanh chóng được đưa vào phòng cấp cứu. Một nháy mắt thấy cửa phòng cấp cứu đóng lại, cuối cùng Hoa Kì cũng thở phào nhẹ nhõm, tiếp đó buông mình té xuống.
Hoa Kì dựa vào tường mà ngồi, nón an toàn trên đầu đã rớt xuống một nửa, giắt ngang trên đầu, khuôn mặt đầy vết đen xám rốt cuộc cũng thấy được một chút xíu vui sướng.
Bàng Suất mệt không nhẹ, dựa vào tường đứng móc ra điếu thuốc trong túi quần, ngậm lên môi mới phát hiện trước khi xuống giếng đã ném bật lửa rồi.
“Ai......” Bàng Suất dùng chân đá đá Hoa Kì: “Tay không đau sao? Tôi dẫn cậu đi khám bác sỹ.”
Nghe vậy, Hoa Kì cúi đầu nhìn qua tay phải của mình, nói thật, bây giờ đã hết đau, sớm chết lặng. Nhưng mà...... Cái đinh đâm vào trong tay nhìn thật dọa người.
Bàng Suất thấy Hoa Kì sững sờ, bất đắc dĩ thở dài, tiện tay ném thuốc ra ngoài cửa sổ, tiếp đó đưa tay lôi Hoa Kì khỏi mặt đất: “Đi, tôi dẫn cậu đi khám bác sỹ.” Bàng Suất tha Hoa Kì rời khỏi phòng cấp cứu, nhưng ánh mắt Hoa Kì vẫn cứ nhìn chằm chằm vào cửa phòng cấp cứu.
“Được rồi, Trang Hào không chết được, cậu suy nghĩ cho bản thân mình một chút đi.”
Hoa Kì bị Bàng Suất mạnh mẽ dẫn tới phòng cấp cứu, bác sỹ lấy cái đinh dài hai tấc ra khỏi lòng bàn tay Hoa Kì, băng bó tiêm phòng xong lại chuyền chai nước chống viêm. Vừa ghim kim chuyền xong Hoa Kì liền cố chấp muốn tới phòng cấp cứu chờ Trang Hào ra ngoài. Bàng Suất không thể làm gì cậu đành giúp cậu cầm chai truyền nước đi tới cửa phòng cấp cứu lần nữa.
Hoa Kì ngồi ở trên ghế, ánh mắt nhìn chằm chằm cửa không chịu dời đi nửa phần.
“Có đói bụng không?” Bàng Suất mệt mỏi nói.
Hoa Kì lắc đầu một cái: “Không đói bụng.”
Bàng Suất thở dài một tiếng: “Thao, tôi thật sự không biết nói cậu thế nào, cậu mới là đàn ông đích thực.” Bàng Suất cười đùa, chỉ để Hoa Kì có thể thư thái một chút.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Hoa Kì không biết đã đợi bao lâu, đến khi cửa phòng cấp cứu được mở ra, bác sỹ từ bên trong đi ra tháo khẩu trang nói: “Các người là người thân của Trang Hào?”
“Phải” Hoa Kì đứng lên, lo lắng nói: “Anh của tôi sao rồi?”
Uyên Ương Hồ Điệp.
“Cậu đừng gấp, anh cậu thuộc tình huống nhẹ nhất được đưa tới đây đấy.” Bác sỹ khẽ quay đầu liếc vào trong phòng cấp cứu, sau đó lại nói,”Mắt cá chân phải của anh ta nứt xương hơi nghiêm trọng, cần từ từ nuôi dưỡng, nhưng mà...... dù dưỡng tốt cũng không thể làm việc nặng nữa, về sau không có cách làm mấy công việc dùng thể lực như vậy nữa.”
Hoa Kì hoảng sợ nói, “Vậy đi bộ thì sao, chẳng lẽ phải mang nạng? “
Bác sỹ cười lắc lắc đầu,”Cũng không đến nỗi, chỉ cần nuôi tốt, sau này hồi phục không làm việc nặng thì hoàn toàn không ảnh hưởng đến năng lực hành động.”
Hoa Kì thở phào nhẹ nhõm,”Vậy thì tốt.”
Hoa Kì vô lực cười: “Bây giờ có chút sợ.”
“Biết sợ là đúng rồi, nếu bây giờ cậu còn không có cảm giác, vậy thì thật sự trở thành đồ ngốc rồi.” Bàng Suất đi tới trước mặt Hoa Kì mở vòi nước ra, đầu tiên là tự rửa tay, sau đó đưa tay đè đầu Hoa Kì xuống: “Thấp một chút, anh rửa mặt cho cậu.”
Hoa Kì khom người, Bàng Suất dùng một tay vốc nước, đưa tới mặt Hoa Kì nhẹ nhàng xoa. Nước chảy xuống biến thành màu đen, theo đường ống chảy xuống dưới đất.
“Nhìn một chút, sạch sẽ thật dễ nhìn.” Bàng Suất trêu ghẹo, sau đó cởi áo màu trắng ngắn tay bên trong đồng phục làm việc ra, ném cho Hoa Kì: “Nơi này không có khăn lông, dùng quần áo của tôi lau đi.”
Hoa Kì theo dõi người hắn, nói: “Vậy anh mặc gì?”
Bàng Suất run rẩy cánh tay đầy bắp thịt, nói: “Mặc quần áo làm việc chứ sao, về nhà tắm là được.”
Hoa Kì do dự một chút, lúc này mới cầm áo Bàng Suất lên xoa nhẹ vài cái trên mặt.
Lúc trở về, Trang Hào đã