Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Tắm Cho Đại Ca

Tắm Cho Đại Ca

Tác giả: Suly

Ngày cập nhật: 03:35 22/12/2015

Lượt xem: 1341776

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1776 lượt.

ái gì cũng làm được.
Trị an ở thành phố nhỏ này vô cùng tệ, đánh lộn đánh lạo, cướp bóc ăn trộm dường như mấy ngày sẽ xảy ra một lần, dù cảnh sát có tới cũng không giải quyết được gì, Núi cao Hoàng Đế ở xa không quản được.
Lúc ấy mọi người vây xem rất nhiều, bọn họ đều thờ ơ ơ hờ nhìn.
Sau đó Hoa Kì hiểu được một đạo lý, tránh voi chẳng xấu mặt nào, chỉ cần bọn họ không lấy mạng, tất cả đều dễ thương lượng, cướp tiền cướp sắc tùy tiện.
Hoa Kì sắp xếp xong mọi thứ, nhưng không vội vã rời đi, mà là ngồi trên giường, không tự chủ được nghĩ tới Trang Hào, trong đầu đều là bóng dáng của anh.
Không biết qua bao lâu, Hoa Kì không nghĩ nữa, xách túi công cụ ra khỏi phòng bao, lúc đóng cửa cậu nhìn lại bên trong mấy lần, cảm xúc mất mác tiu nghỉu xông lên đầu, không khỏi làm hốc mũi cậu đau xót.
Trang Hào thật sự là một đoạn nhạc đệm không hề nhỏ trong cuộc đời Hoa Kì, liên tiếp mấy ngày trôi qua, Hoa Kì đều ném mấy anh chàng đẹp trai ra sau đầu, chỉ mỗi lần đi qua cửa phòng bao 32 trên tầng ba, cậu mới không kìm được hoài niệm một hồi.
"Hoa Kì, cậu còn ngủ hả, giờ là mấy giờ rồi."
Hoa Kì đang nằm trên bệ tắm lim dim, ngủ ngon lành lại bị tiếng gào thét của quản lý dọa thức tỉnh.
Hoa Kì dụi dụi mắt, ngáp một cái: "Tôi mới ngủ chú đã gọi rồi."
"Chớ ngủ, sáng mai là sang năm mới rồi, cấp trên phát lê với hồng đông lạnh, nhanh đi lấy, nếu chậm là không có đâu." Quản lý đưa tay lôi Hoa Kì dậy khỏi bệ.
Hoa Kì vừa đi theo vừa ngáp một cái, xem thường nói: "Nhà tôi không có ai thích ăn mấy thứ này, ai muốn ăn thì cho họ lấy đi, tôi chỉ muốn ngủ."
"Tôi không biết cậu khờ thật hay là giả ngu, dù nhà cậu không ăn, đến lúc đó cậu có thể đưa cho người khác mà, nói thế nào cũng xem như tạo nhân tình." Quản lý tận tình khuyên bảo khuyên can.
"Chú nói cũng đúng, dù giá cả thế nào cũng xem như một cái lễ không phải sao?" Hoa Kì đứng lên, mặc xong đồng phục làm việc đi ra khỏi nhà tắm.
Nơi phát đồ tết là khúc quẹo ở đại sảnh tầng một, Hoa Kì mới ra khỏ cửa đã nhìn thấy một hàng dài, chen đến tận cửa. Hoa Kì đi cà nhắc nhìn trong đám người mấy lần, đúng lúc thấy Tiểu Lý, cậu vội vàng chen chúc tới, vỗ vỗ bả vai Tiểu Lý nói: "Anh Lý, anh giúp tôi nhận được không?"
"Dựa vào cái gì?" Tiểu Lý quay đầu lại nhìn Hoa Kì một cái, nhanh chóng quay đầu đi.
Hoa Kì bĩu môi: "Tôi không muốn ăn mấy thứ đó, anh nhận thì anh lấy luôn, thế nào?"
"Thiệt giả?" Tiểu Lý hưng phấn quay đầu lại.
Hoa Kì cười cười: "Thật, anh lấy thì chính là của anh, đến lúc đó cho tôi một hai quả là được."
"Không thành vấn đề, cậu về đi, tôi xếp hàng lấy là được." Tiểu Lý cười hí hửng.
Hoa Kì thờ ơ xuyên qua đám người, lúc cậu nghĩ trở về nhà tắm nam tiếp tục bổ sung giấc thì lại thấy được một bóng dáng quen thuộc.
Trang Hào? Hoa Kì khó có thể tin dụi dụi mắt.
Trang Hào được Vương Văn Đào đỡ đến ghế ngồi, lúc đi chân Trang Hào đều mềm nhũn, còn bất chợt vẫy tay. Hoa Kì len lén tới gần tiếp cận, liền ngửi thấy mùi rượu nồng nặc, xem ra lại uống nhiều.
Hoa Kì vẫn tránh cách đó không xa, cho đến khi bọn họ nhận thẻ lên lầu, lúc này Hoa Kì mới chạy đến quầy rượu trước mặt, hỏi thăm Trang Hào bao gian số mấy, rất khéo chính là phòng 32.
Trang Hào xuất hiện, lần nữa nâng gợi tâm tình vốn đã bình tĩnh của Hoa Kì, nó đang cuồng loạn, cuồng loạn không ngừng trong lồng ngực.
Hoa Kì trở lại nhà tắm nam nhanh chóng thu xếp xong mọi chuyện, đổi một bộ đồng phục làm việc sạch sẽ, vội vã chạy tới lầu ba, đến quầy phục vụ, Hoa Kì nỏi nhân viên phụ trách: "Khách ở phòng 32 là ai phụ trách?"
Cô bé nhân viên nhanh chóng tra thông tin, trả lời: " Trần sư phó Trần Ngạn phụ trách."
Hoa Kì khẽ mỉm cười: "Cảm ơn."
Hoa Kì chạy chậm tới phòng nhân viên ở lầu ba, Trần Ngạn đang vội vàng dọn dẹp túi công cụ ở đó, nghe có người đi vào, không tự chủ được ngẩng đầu liếc nhìn: "Sao cậu lại tới đây?"
"Tới tìm chú đó." Hoa Kì đóng cửa.
Trần Ngạn rất kinh ngạc: "Tìm tôi? Tìm tôi có việc gì?"
Hoa Kì cợt nhã nói: "Ừm, là vậy, tìm chú có chuyện này, cũng không biết chú có chịu đồng ý không."
"Vay tiền? tôi không có, tất cả đều phải dành để mua sắm đồ tết hết rồi."
Hoa Kì vội vàng giải thích: "Không phải vay tiền, cháu chỉ muốn đổi ca với chú."
"Thay ca? Bây giờ à?" Trần Ngạn hỏi ngược lại.
Hoa Kì gật đầu một cái: "Vâng, khách ở phòng 32 là khách quen của cháu, hôm nay uống nhiều quá, đoán chừng không nhớ gọi cháu, cho nên chú xem thử có thể đổi với cháu hay không, cùng lắm thì tiền công cháu phân cho chú một nửa."
"Thật là chia cho tôi phân nửa?"
Hoa Kì chắc chắn gật đầu: "Chắc chắn sẽ phân cho chú một nửa, nếu chú không tin, bây giờ cháu giao luôn cho chú 100 tệ là được."
"Cũng không cần, tôi tin tưởng cậu." Trần Ngạn dừng dọn dẹp túi công cụ, xoay người lại ngồi trên ghế: "Vậy cậu đi đi, lần sau có chuyện như vậy thì nói sớm với tôi một chút, tôi chuẩn bị được một nửa rồi."
Hoa Kì cười không ngậm miệng được: "Không thành vấn đề, cháu bảo đảm lần sau sẽ nói trước."
Hoa Kì vui mừng bừng bừng


The Soda Pop