The Soda Pop

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Tam Sinh Tam Thế - Thập Lý Đào Hoa

Tam Sinh Tam Thế - Thập Lý Đào Hoa

Tác giả: Đường Thất Công Tử

Ngày cập nhật: 03:16 22/12/2015

Lượt xem: 1341969

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1969 lượt.

au nước mắt đi đã, ta đang tìm ngươi nói chuyện này đây”.
Mặc Uyên nói, năm xưa Phụ Thần dùng một nửa thần lực để làm tiên thai giúp Dạ Hoa đầu thai, sau khi Dạ Hoa đầu thai, thần lực đó vẫn luôn bên chàng, ẩn trong thần thức của chàng. Ba năm trước người không biết Dạ Hoa còn chém bốn con ác thú ở Doanh Châu, được một nửa thần lực còn lại của Phụ Thần, nên người mới tưởng không thể cứu chàng được. Có lẽ Dạ Hoa đem toàn bộ thần lực của Phụ Thần ra đấu với lực hủy diệt của chuông Đông Hoàng, nguyên thần bị hai lực này làm tổn hại một chút, nên mới rơi vào trạng thái ngủ say, tất cả mọi người mới tưởng chàng hồn bay phách tán, tan thành tro bụi. Đến chính bản thân Dạ Hoa, e rằng cũng nghĩ như vậy.
Mặc Uyên nói, giấc ngủ này của chàng đáng nhẽ phải kéo dài đến mấy chục năm, nhưng cỗ quan tài băng đen kia là một đồ vật tốt, biển Vô Vọng tuy là nghĩa địa của Thiên tộc, nhưng cũng là thánh địa để tu dưỡng, mới khiến Dạ Hoa chỉ mất ba năm đã tỉnh lại, thực sự bất ngờ.
Người nói những gì ta cũng không nghe thấy, chỉ chân thành lắng nghe người nói, Tiểu Thập Thất, Dạ Hoa về rồi, hắn vừa xuống Thanh Khâu tìm ngươi, ngươi mau quay về đi.
Ta chưa bao giờ nghĩ rằng Dạ Hoa có thể sống lại. Tuy thầm cầu mong chàng quay về, nhưng lòng ta hiểu rõ, đó chỉ là hy vọng hão huyền. Ba năm trước chàng đã tan thành tro bụi rồi, dưới cây đào trước động Hồ Ly, còn chôn chiếc áo chàng mặc trước khi chết, chàng đã chết rồi. Khi lâm chung chàng còn bảo ta quên chàng, để ta sống tiêu dao tự tại.
Nhưng, nhưng Mặc Uyên nói Dạ Hoa, chàng đã tỉnh lại, chàng không chết, chàng vẫn còn sống.
Ta cưỡi mây bay một mạch về Thanh Khâu, không cẩn thận còn ngã khỏi mây bốn lần.
Đi qua cửa cốc, ta dứt khoát hạ xuống đất, chạy thục mạng về động Hồ Ly. Một số tiểu tiên ven đường chào hỏi ta, ta cũng không hay biết, chỉ có chân tay run rẩy, sợ rằng không gặp được Dạ Hoa, sợ rằng những gì Mặc Uyên nói là lừa gạt.
Khi động Hồ Ly hiện ra trước mắt, ta gượm bước chậm lại. Đã lâu rồi không đi cổng chính, không ngờ cây đào trồng ở bên động ba năm trước đã nở hoa rực rỡ. Núi xanh xanh, cây xanh xanh, nước xanh xanh, ba năm qua, lần đầu tiên ta nhìn thấy vẻ đẹp của Thanh Khâu.
Dưới ánh sáng len qua mấy tầng mây chiếu rọi, cây hoa đào giữa non xanh nước biếc, giống như ráng chiều xán lạn sáng mãi trên Cửu Trùng Thiên.
Dưới bóng cây rực rỡ đó một thanh niên vận áo bào đen đang đứng, đang vươn người ra, những ngón tay thon dài khẽ sờ lên bia mộ trước mặt.
Giống như một giấc mơ.
Ta nín thở tiến lên hai bước, sợ động tác quá mạnh sẽ khiến cho cảnh tượng trước mặt biến mất.
Chàng quay đầu lại, gió nhẹ vờn qua, ráng chiều trên cây nhấp nhô như những làn sóng biển màu đỏ. Chàng mỉm cười, vẫn như dáng vẻ lần đầu gặp mặt, mày mắt như tranh vẽ, mái tóc đen nhánh. Trong sóng biển màu, vài cánh hoa đào chao liệng, giữa trời đất không có màu sắc nào khác, cũng không có âm thanh nào khác.
Chàng giơ tay, khẽ gọi: “Thiển Thiển, qua đây”. 






Ngoại truyện: Dạ Hoa (phần hạ)
Năm đó, hoa sen nở rực rỡ trên Dao Trì mênh mông. Người con gái chàng yêu đã dứt khoát nhảy xuống Tru Tiên đài ngay trước mặt chàng.
Lại hai nghìn năm nữa vội vã trôi qua, chàng đã năm nghìn tuổi.
Trên Cửu Trùng Thiên có hàng ngàn hàng vạn quy củ. Trong đó có một điều, là các linh vật sinh ra không phải là tiên thai nhưng lại có cơ duyên được xếp vào hàng thần tiên, thì phải rũ bỏ thất tình, diệt trừ lục dục, mới có thể làm thần tiên tiêu dao tự tại mãi mãi trên Thiên Đình. Còn nếu làm trái với điều này, thì sẽ bị đẩy vào cõi luân hồi, mãi mãi không thể thăng tiên.
Yêu tinh người phàm tu hành vốn không dễ dàng, hễ đắc đạo thăng tiên đều nghiêm chỉnh chấp hành quy củ này, không có ai dám mang theo tình cảm hồng trần đến ảo giới Tam Thanh, sống theo nề nếp. Trong những người sống theo nề nếp đó, có những người đã trở thành người đứng đầu của một phái thần tiên. Người đứng đầu này có tầm nhìn rất cao xa xét về mặt quy củ, nhưng chính người đứng đầu này cũng phải thừa nhận, xét đến nghiêm trang đường hoàng khi làm việc, lạnh lùng trịnh trọng khi làm người, trong suốt ba mươi sáu tầng trời không có ai có thể sánh với thái tử Dạ Hoa còn chưa tròn năm vạn tuổi.
Sự cẩn trọng vững vàng đã tu luyện bao năm qua bỗng chốc bị chấn động ghê gớm, chàng bỗng mơ màng trong giây lát, người con gái trước mặt dáng vẻ tha thướt yểu điệu, không hiểu sao lại giống hệt bóng hình trong mơ ẩn sâu trong ký ức, một cảm xúc khó gọi tên bỗng dâng tràn, cảm giác ấy tựa như kiếp trước đã đánh mất một thứ gì mà chưa tìm thấy, sau mấy nghìn vạn năm cuối cùng chàng đã tìm ra. Nếu là Liên Tống sẽ thong thả xua xua cây quạt, nói: “Đây là động tình”. Còn Phật Tổ chắc sẽ niệm A di đà Phật: “Đây là vọng niệm”.
Có quả ắt có nhân. Điều chàng không nhớ ra là, bảy vạn năm trước Mặc Uyên dùng nguyên thần tế chuông Đông Hoàng, chàng bị một giọng nói thổn thức, vô cùng bi ai lay tỉnh: “Sư phụ, người mau tỉnh lại đi, người ma