80s toys - Atari. I still have

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Tam Sinh Tam Thế - Thập Lý Đào Hoa

Tam Sinh Tam Thế - Thập Lý Đào Hoa

Tác giả: Đường Thất Công Tử

Ngày cập nhật: 03:16 22/12/2015

Lượt xem: 1341957

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1957 lượt.

đến ba năm Thiên Quân đã có thể tìm được người kế vị tốt hơn”.
Liên Tống híp mắt cười, chỉ nói một tiếng: “Khó lắm”.
Không lâu sau, Tố Tố hoài thai. Tuy chàng vui mừng không xiết nhưng tính cách bình tĩnh đã tu thành bao năm nên nhìn bề ngoài thì trấn tĩnh hơn những người lần đầu làm cha bình thường rất nhiều. Sau khi hoài thai, Tố Tố càng kén ăn chọn uống, những ngày đó, tài nghệ nấu nướng của chàng đã tiến bộ hơn rất nhiều.
Tất cả đều từng bước từng bước phát triển theo đúng tính toán của chàng. Hai tháng sau, tộc Giao Nhân cuối cùng đã phát động phản loạn, Liên Tống cầm quân cờ trắng cười nói: “Theo lý mà nói, thủ lĩnh của tộc Giao Nhân không có tính cách bộp chộp như vậy, theo tính cách chu đáo cẩn thận của hắn, chí ít còn kéo dài thêm một tháng nữa. Liệu có phải cháu đã làm gì tác động không?”.
Chàng liếc nhìn bàn cờ, bình thản đáp: “Bọn họ lộ chuyện này sớm ngày nào, Thiên Quân sẽ lệnh cho cháu đi điều đình chuyện này sớm ngày ấy, cháu cũng sẽ tính được nhiều kế sách hơn”.
Liên Tống đặt quân cờ trắng xuống, cười ha ha: “Cháu chớ mang lý do hoang đường này ra bịp ta, chủ yếu là nương tử hoài thai rồi, cháu không đợi được phải không?”.
Các ngón tay chàng kẹp quân cờ đen, đặt “cạch” một tiếng lên bàn cờ, những quân cờ trắng lập tức lọt vào vòng vây của quân cờ đen, chàng ngẩng đầu lên khẽ cười, nói: “Chỉ là một mũi tên trúng hai đích mà thôi”.
Thiên Quân quả nhiên hạ lệnh, cho chàng đi Nam Hải thu phục tộc Giao Nhân, Liên Tống cũng xin đi đánh trận, Thiên Quân chuẩn tấu. Chàng sợ Tố Tố lo lắng, nên chỉ nói với nàng là chàng phải đi một nơi rất xa làm một chuyện rất quan trọng, sợ nàng cô đơn, lấy một chiếc gương đồng từ tay áo ra đưa cho nàng, những lúc chàng không bận thì có thể qua đó nói chuyện với nàng.
Để lừa Thiên Quân, trong trận chiến Nam Hải, chàng để cho thủ lĩnh tộc Giao Nhân đâm một nhát, lưỡi đao Trảm Phách Thần luôn được tộc Giao Nhân cất giữ trong miếu thờ suốt mấy nghìn vạn năm đã đâm một đường từ ngực đến bụng chàng, để lại một vết đao vừa dài vừa hẹp. Lực chém rất vừa vặn, độ sâu cũng vừa tầm, sâu thêm một chút thì hồn bay phách tán, mà nông hơn một chút thì rõ ràng là vết thương chưa đủ chí mạng.
Sau khi chàng xảy ra chuyện, Liên Tống lập tức tiếp quản vị trí của chàng. Đội quân đau thương tất sẽ thắng trận, thái tử bị thủ lĩnh tộc Giao Nhân chém một nhát, tính mạng khó giữ, khiến cho các tướng sĩ bi phẫn tột cùng, chỉ trong ba ngày đã dìm Nam Hải trong bể máu, toàn tộc Giao Nhân bị giết sạch.
Vì thế, chỉ đợi Liên Tống quay về Thiên Cung thêm mắm dặm muối, báo tang với Thiên Quân, nói chàng đã bỏ mạng ở Nam Hải, thì tất cả đều hoàn hảo. Nhưng chàng ngàn tính vạn tính, lại chẳng tính đến điều quan trọng nhất, Tố Tố đi ra khỏi tiên chướng của chàng đặt trên núi Tuấn Tật, đã bị Thiên Cung phát hiện. Chàng chẳng thể diễn tiếp vở kịch này, ngày chàng về lại Thiên Cung, Nam Hải hạn hán đã lâu bỗng mưa một trận như trút nước.
Chàng chưa bao giờ biết hối hận là gì. Bây giờ, chàng mê man nằm trên chiếc giường trong điện Tử Thần, lại vô cùng hối hận vì đã không làm tiên chướng trên núi Tuấn Tật thêm chắc chắn. Chàng ngỡ vết thương ở Nam Hải quá nặng, đã làm tiên chướng trên núi Tuấn Tật bị hổng một lỗ, mới để Tố Tố đi lọt. Nhưng chàng không hề biết, cho dù tiên chướng đó có kiên cố đến đâu, thì nương tử của chàng vẫn lọt qua được.
Thiên Quân đến Tẩy Ngô cung thăm chàng, đầu tiên hỏi han thương thế của chàng, ngừng lại một lúc, mới chậm rãi nói: “Mấy hôm trước ta có gặp một người phàm trần ở hạ giới, đang mang cốt nhục của con, thế là thế nào?”.
Chàng nằm trên giường, bình tĩnh đáp: “Khi cháu hàng phục Kim Nghê Thú xong thì bị thương nhẹ, được người con gái phàm trần đó cứu chữa. Bào thai trong bụng nàng ta, coi như là cháu báo ân”.
Thiên Quân gật đầu, nói: “Nếu là báo ân thì không sao, sau này cháu nối ngôi, quá trọng tình ái thì sẽ không hay, cháu chỉ cần nhớ điều này, còn đâu không phải lo lắng gì hết. Nàng ta đã mang thai con của cháu, thì hãy đón nàng ta lên trời đi”.
Chàng mở mắt nhìn đóa sen lớn đang nở trên màn giường, vẫn bình thản nói: “Đưa một người phàm lên trời, sẽ không ra thể thống gì, nàng ta vốn ở trần gian, hà tất sao phải nhọc công đưa lên trời?”.
Điệu bộ của chàng khiến Thiên Quân rất vừa ý, Thiên Quân vui vẻ cười xòa, lâu sau mới nói: “Đứa trẻ của Thiên tộc phải được sinh trên trời, lưu lại nơi hoang dã mới là không ra thể thống, vết thương trên người cháu cũng gần khỏi, hãy đón nàng ta lên đi”.
Thể thống như lời chàng hoàn toàn không phải là thể thống mà Thiên Quân nhắc tới. Thực ra chàng biết điều này chẳng liên quan gì tới thể thống, đại để là Thiên Quân không tin chàng. Năm xưa Tang Tịch đưa Thiếu Tân lên trời, nếu không phải là Tang Tịch may mắn, Thiếu Tân sẽ ra sao, chàng cũng không biết nữa, nhưng bây giờ chàng tuyệt đối không thể giẫm lên vết xe đổ của Tang Tịch, đưa nàng vào Thiên Cung.
Khi đó chàng biết, chàng và nàng không thể bên nhau nữa. Từ đó về sau, trong Thiên Cung rộng lớn, chàng và nàng chỉ có thể làm n