XtGem Forum catalog

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Tam Sinh Tam Thế - Thập Lý Đào Hoa

Tam Sinh Tam Thế - Thập Lý Đào Hoa

Tác giả: Đường Thất Công Tử

Ngày cập nhật: 03:16 22/12/2015

Lượt xem: 1342000

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 10.00/10/2000 lượt.

i từ khóe mắt trào ra, “phịch” một tiếng đã quỳ xuống trước mặt ta: “Nương nương bớt giận, Mậu Thanh, Mậu Thanh không biết là nương nương phượng giá, Mậu Thanh vạn lần chẳng dám làm muội muội của nương nương. Mậu Thanh chỉ là thầm ngưỡng mộ quân thượng, chứ không hề dám mong mỏi quân thượng ban cho Mậu Thanh điều chi. Lần này huynh trưởng sắp gả Mậu Thanh cho Tây Hải, nhị vương tử của Tây Hải đó lại là, lại là con nhà quyền quý nhưng hư hỏng. Vì ngày thành hôn đến gần, Mậu Thanh chẳng còn cách nào khác, biết được quân thượng mang theo tiểu thiên tôn đến Đông Hải dự tiệc, nên mới bày ra hạ sách ca múa để được gặp mặt. Mậu Thanh chỉ nguyện đời đời kiếp kiếp được làm nữ tỳ theo hầu quân thượng, tuyệt đối không có ý khác, xin nương nương tác thành cho”.
Hóa ra là như vậy, thương tâm biết bao, làm lay động lòng người biết bao, ta cơ hồ nước mắt tuôn rơi lã chã. Vốn nghĩ rằng Thiên Cung rộng lớn như thế, nên để cho nàng ta một góc nào đây, rồi lại nghĩ đây thực ra vẫn là chuyện nhà của Dạ Hoa Quân. Nếu nàng ta không phải một tấm tình sâu nghĩa nặng chẳng thẹn với trời đất như thế thì đòn hờn ghen này của ta sẽ chẳng ngại ngần mà giáng xuống. Còn giờ đây thực sự là chẳng thể làm nổi. Chuyện tình yêu vốn chẳng thể viện tới đạo đức, đúng sai mà phân định, cục bột nhỏ vẫn còn bé thơ, sau này có thể dốc lòng dạy bảo chứ ta quyết không thể giúp vua Trụ làm điều bạo ngược như thế này. Nghĩ đến đây bèn không kìm nổi thở dài một tiếng, ôm lấy cục bột nhỏ toan bỏ đi.
Cục bột nhỏ ra vẻ ấm ức níu chặt lấy mỹ nhân, nói: “Mẫu thân, người vừa mới nói phụ quân là tâm can của người, là mật ngọt bảo bối của lòng người. Người khác đến cướp phụ quân, người lại để mặc nàng ta cướp đi, người nói lời mà không giữ lấy lời”.
Ta tự gây phiền phức, choáng váng vô cùng.
Dạ Hoa nửa cười nửa không, tiến lên phía trước chặn đường đi của ta, nắm lấy một lọn tóc của ta, từ tốn nói: “Ta là tâm can của nàng?”.
Ta cười khan hai tiếng ha ha, lùi lại phía sau một bước.
Hắn lại bước tới gần một bước: “Ta là bảo bối của nàng?”.
Ta cười càng khô khốc hơn, lại lùi ra sau hai bước.
Hắn dứt khoát dồn ta kẹt cứng trong một góc đình: “Mật ngọt bảo bối của nàng?”.
Lần này đến cười khan ta cũng không cười nổi, khóe miệng đắng ngắt, bản thượng thần lần này tạo nên oan nghiệt gì đây?
Ta nhắm chặt mắt lòng cương quyết: “Ngại chết đi được, chàng chẳng phải sớm biết rồi sao, sao lại lừa người ta phải nói ra, đúng là xấu chết đi được”.
Cục bột trong lòng ta khẽ rung rung, Dạ Hoa phía trước cũng khẽ rung rung.
Nhân lúc bọn họ còn đang đờ đẫn ta đẩy cục bột nhỏ về phía mỹ nhân rồi vứt bỏ lớp áo giáp, lủi đi thật mau.
Bản thượng thần lần này thực quá khổ sở.






Cung Đại Tử Minh có rất nhiều hoa cỏ lạ
Vì đánh mất nhành cây Mê Cốc, lại thêm đêm càng lúc càng đen, có thể đi ra khỏi Đông Hải đã là may lắm rồi, vì thế, ta chỉ mong ngóng trời sáng để còn gấp rút về Thanh Khâu.
Nhưng Đông Hải bốn bề là những con đường nước. Từ khi chào đời đến giờ, khi vẫn còn là một con hồ ly, ta đã sống trên mặt đất, bây giờ nhìn bốn con đường này đều thấy giống hệt nhau, không có gì khác biệt. Vì thế lên khỏi mặt nước ta mới phát hiện mình đã nhầm phương hướng, đã nhầm con đường phía bắc thành phía đông.
Giờ trước mắt trăng sáng vằng vặc treo giữa bầu trời. Ta ngồi trên một tảng đá ngầm ở bờ bắc của Đông Hải, thực sự có chút buồn bực.
Đi ngược về đường cũ, từ Đông Hải bơi về cố nhiên không khó, nhưng nếu lại gặp phải Dạ Hoa Quân, xét về mặt thể diện thì thực không hay lắm. Đêm nay cũng chỉ có thể ngồi ở bờ bắc này mà qua một đêm, sớm ngày mai sẽ tính sau.
Ta vốn muốn tìm một yêu nghiệt còn chưa làm điều ác để điểm hóa, nào ngờ lại bắt gặp cảnh người ta vui thú khuê phòng, thực sự xấu hổ chết đi được.
Người đàn ông đó vì quay lưng về phía ta nên ta không nhìn rõ tướng mạo. Nửa khuôn mặt của người con gái đang vùi trong bờ vai của người đàn ông, mày mắt cũng khá được, chỉ là nhìn thấy ta từ trong động tối om rơi xuống, khó tránh khỏi có chút hoảng hốt.
Ta mỉm cười thân thiện với nàng ta để trấn an. Nàng ta lại trừng mắt nhìn ta, khiến ta cảm thấy ngại ngùng. Vì hai người họ là một đôi ôm ôm ấp ấp, người đàn ông đó có lẽ cảm nhận được sự khác thường liền quay đầu lại nhìn.
Cách một nửa hồ nước lớn, ánh mắt đó lại khiến ta có cảm giác như giữa trời mùa hạ nóng nực lại đi đốt mỡ lợn nóng bỏng tay, vừa ngấy lại vừa kinh.
Một số chuyện đã nhiều năm nay cố ý quên đi, lúc này lại lũ lượt tràn về.
Hai hàng lông mày hắn ta nhíu chặt lại, nhìn chằm chằm vào ta, hồi lâu mới nói: “A Âm”.
Ta cụp mắt xuống, nghiêm túc nói: “Hóa ra là Ly Kính Quỷ Quân, lão thân và Quỷ Quân sớm đã ân đoạn nghĩa tuyệt, hai chữ A Âm thực sự không nên, vẫn là cảm phiền Quỷ Quân gọi ta bằng cái danh hão lão thân đi”.
Hắn ta im lặng, còn người con gái trong lòng run lên hai cái.
Ta thực sự không kiên nhẫn nổi. Nhưng mấy năm gần đây đám thần tiên hậu bối và quỷ tộc cư xử cũng khô