Teya Salat

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Tân Hôn Phòng

Tân Hôn Phòng

Tác giả: Hà Lạc

Ngày cập nhật: 03:58 22/12/2015

Lượt xem: 1341572

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1572 lượt.

sinh hôm đó, anh có nghĩ bậy nghĩ bạ gì không thế?”
“Theo em thì sao?” Trình Hạo đặt cuốn sách trên tay xuống nhưng không trả lời trực tiếp mà “ném” lại cho Tiểu Lạc một câu hỏi: “Tại sao lần đó em lại muốn đến phòng kí túc của anh chứ? May mà lần đó anh vừa mới thay ga trải giường, còn gấp gọn gàng cả đống tất nữa chứ.”
“Trời ơi! Em bị anh “lừa tình” nhé!” Tiểu Lạc đột nhiên tỉnh ngộ: “Chẳng trách từ khi chúng ta sống chung tới nay anh chưa từng một lần gấp tất cho gọn gàng. Chẳng trách trong nhà luôn bị bừa bộn mà anh chẳng thèm dọn dẹp. Anh có biết không, lần đó, em đột kích bất ngờ phòng kí túc của anh là muốn kiểm tra xem anh có hay dọn dẹp không, kết quả kiểm tra lần đó khiến em rất mãn nguyện. Bởi vì em là người không ngăn nắp, lại lười dọn dẹp, cho nên khi phát hiện ra anh chăm chỉ, sạch sẽ như vậy, em đã nghĩ chúng mình là cặp trời sinh bổ trợ cho nhau, ở bên nhau thì hợpquá rồi. Thật không ngờ thì ra lần đó giường của anh được dọn dẹp sạch sẽ, ngăn nắp chỉ là tình cờ mà thôi.”
“Em đừng thể hiện bộ dạng như thể mình bị mắc lừa có được không? Chỉ là bình thường anh quá bận nên không thể quét dọn được. Nếu mà anh đã ra tay thì nhà cửa sẽ được dọn dẹp gọn gàng, sạch sẽ, ngăn nắp đâu vào đấy thôi.”
“Thôi đừng giảo biện nữa đi! Anh có biết vì sao em không thích dọn dẹp không? Bởi vì đó là phòng chúng ta đi thuê, dù có dọn dẹp gọn gàng hơn nữa, quét dọn sạch sẽ hơn nữa thì cũng không giống một gia đình, không phải là nhà của chúng ta mà là của người khác. Em nói cho anh biết, đợi khi chúng ta có nhà riêng rồi, anh sẽ cảm thấy không dọn dẹp là một tội lỗi to lớn đấy.” Tiểu Lạc vốn không định nói chuyện nhà cửa trước mặt Trình Hạo nhưng không ngờ lại lỡ miệng nói ra. Thôi bỏ đi, nói thì cũng đã nói rồi, chưa biết chừng Trình Hạo lại không còn tinh thần chống đối chuyện mua nhà nữa ấy chứ.
Nhưng vừa nhắc tới chuyện nhà cửa, Trình Hạo liền im bặt luôn. Dường như não bộ của anh có chức năng tự động gạt bỏ hai từ “nhà cửa” vậy.
Tiểu Lạc dẫn “anh chồng điển trai” Trình Hạo về tới cửa nhà thì đã là hơn mười hai giờ trưa ngày hôm sau.
Nhà của Tiểu Lạc là một căn nhà hai tầng có tường bao quanh. Ông Lâm bà Lâm nghe thấy bên ngoài có tiếng động liền nhanh chóng bước ra sân đón con trở về.
“Bố, mẹ!” Tiểu Lạc vừa chào bố mẹ xong, chuẩn bị giới thiệu Trình Hạo một cách long trọng nhất, nhưng còn chưa kịp mở miệng thì anh đã chủ động chào: “Cháu chào hai bác.”
Trước khi đến, Trình Hạo đã thuộc lòng bí quyết “năm phải” để “nịnh hót” nhạc phụ, nhạc mẫu: miệng phải ngọt xớt, tay phải chăm làm, tim phải chân thành, não phải nhanh nhẹn, lễ phải tinh thông.
“Bố, mẹ, đây là anh Trình Hạo, người mà con đã từng kể với bố mẹ đấy.” Tiểu Lạc bổ sung thêm.
Bà Lâm mặt mày rạng rỡ tươi cười nhìn Trình Hạo, lòng thầm nghĩ chàng trai này không những trông sáng sủa mà còn rất lễ phép, nhanh mồm nhanh miệng, rất được lòng người.
Ông Lâm đưa tay ra định đón lấy hành lý trên tay Trình Hạo nhưng anh từ chối: “Bác cứ kệ cháu, chỗ đồ này một mình cháu cũng xách được, không sao đâu ạ.”
Con mắt Tiểu Lạc cũng không tồi, chàng trai này nhìn có vẻ rất chăm chỉ, chịu khó đấy. Bố Tiểu Lạc thầm nghĩ.
Vào đến nhà, Tiểu Lạc liền ngửi thấy mùi thơm đang tỏa ra từ nhà bếp. Hôm nay cô chưa ăn sáng nên bụng đói tới nỗi sôi lên “ùng ục”. Mùi thơm của đồ ăn hấp dẫn sộc lên mũi khiến cô sắp nhỏ nước miếng ướt hết cả áo: “Mẹ, lúc nào thì mình mới được ăn cơm?”
“Đói rồi hả? Bố mẹ đã chuẩn bị hết đồ ăn rồi đấy, có món còn nguội hết rồi kìa, để mẹ cho vào lò vi sóng hâm lại một chút đã nhé.” Mẹ Tiểu Lạc luôn chân luôn tay ở trong bếp.
Bố Tiểu Lạc pha một ấm trà hoa cúc mời Trình Hạo: “Nhà cô của Tiểu Lạc có trồng hoa cúc nên gửi từ Chiết Giang tới đây đấy, cháu uống thử xem.”
Trình Hạo vừa cảm ơn vừa mở vali hành lý, lấy ra một chiếc hộp: “Thưa bác, đây là quà cháu mua, hy vọng bác thích.”
“Về chơi là được rồi, còn quà cáp làm gì chứ?” Tuy nói vậy nhưng bố Tiểu Lạc vẫn tươi cười nhận lấy món quà.
“Bố, anh Trình Hạo chỉ dùng dao cạo râu giá mấy chục tệ thôi, còn đồ mua cho bố là hàng cao cấp giá mấy trăm tệ đấy. Bố thấy anh ấy hiếu kính bố chưa nào?” Tiểu Lạc tranh thủ thời cơ nịnh nọt giúp Trình Hạo. 
“Không cần thiết phải mua đồ đắt thế đâu, lãng phí quá, đồ rẻ mà dùng tốt là được rồi.” Ông Lâm không ngờ chiếc dao cạo râu nhỏ bé thế này mà tới mấy trăm tệ, có phần hơi xót tiền, nụ cười trên khuôn mặt cũng kém tươi vài phần.
Lúc này, mẹ Tiểu Lạc bưng đồ ăn bước vào, Trình Hạo liền chạy đến định đón lấy chiếc bát trong tay bà: “Bác để cháu bưng giúp cho, bác ngồi xuống nghỉ đi ạ.”
“Không cần, không cần, cháu cứ ngồi đó là được rồi.” Bà Lâm bày biện đồ ăn lên bàn, rồi lại quay người đi vào nhà bếp.
Trình Hạo nhanh chóng chạy theo sau. Bất chấp sự ngăn cản của nhạc mẫu, anh cẩn thận bê từng bát một bày lên bàn ăn, thật là một bữa ăn thịnh soạn.
Lúc Trình Hạo bưng bát đồ ăn sau cùng bước vào, Tiểu Lạc đã cầm đôi đũa gắp thức ăn lên rồi vừa ăn nhồm nhoàm vừa nói: “Woa! Thơm quá! Tay nghề nấu ăn củ