Snack's 1967

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Tân Sủng

Tân Sủng

Tác giả: ShiJin

Ngày cập nhật: 04:01 22/12/2015

Lượt xem: 1341179

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1179 lượt.

bởi vì lực đạo trên cánh tay anh vẫn y nguyên như thế, không có một giây thả lỏng.
Thực ra anh có tâm sự gì? Sáng sớm hôm sau cô tiếp tục truy hỏi, anh vẫn không chịu nói, chỉ là nheo mắt lại vuốt ve mái tóc cô.
Khoảnh khắc ở sân bay tiễn anh đi, qua cửa kiểm tra an ninh, anh đột nhiên xoay người lại, ở một khoảng cách không xa không gần chăm chú nhìn cô.
Dáng người anh rất cao, nổi bật giữa mọi người, cao gầy điển trai, phong thái xuất sắc. Đôi mắt sáng ngời thâm thúy dường như cách cả thiên sơn vạn thủy chuyển tới một vài suy nghĩ khó nói ra nào đó.
Khoảnh khắc đó, Hứa Kha đột nhiên có một dự cảm không tốt, dường như ánh nhìn này của anh giống như sắp phải xa nhau mãi mãi.






Biến cố
Từ sân bay trở về, Hứa Kha vẫn luôn bất an, không thể nói rõ là không đúng ở điểm nào, chỉ là trực giác của phụ nữ khiến cô hơi hơi ngửi được một loại hơi thở của bão tố sắp tới. Nhưng suy nghĩ của cô trước sau vẫn thực sự không nghĩ ra hai người đã trải qua bao nhiêu lần quanh co như vậy rồi còn có thể xảy ra biến cố gì nữa?
Cô chỉ có thể tự an ủi chính mình, có lẽ việc làm ăn có vấn đề gì đó, nhưng dựa vào năng lực của Thẩm Mộ, cô tin tưởng anh có thể xử lý tốt mọi việc.
Hôm đó Hứa Kha nhận được điện thoại của Thẩm Mộ báo anh đã an toàn đến Bắc Kinh, gần như tất cả đều ổn, cô cũng hơi yên tâm hơn một chút. Ngày hôm sau, anh lại từ Canada gọi điện cho cô báo bình an, vì thế Hứa Kha hoàn toàn yên tâm, có lẽ hai ngày kia qua chỉ là ảo giác kì lạ của cô.
Nhưng bắt đầu từ ngày thứ tư, Thẩm Mộ không gọi thêm một lần điện thoại nào nữa, dường như anh bất thường đi mai danh ẩn tích ở đâu đó. Hứa Kha âm rất sốt ruột, gọi cho anh vài lần nhưng vẫn không gặp được người.
Vu Hoan có vẻ rất khó nghĩ, không biết giải quyết thế nào, “Tuy rằng tôi rất nhàn rỗi, nhưng việc làm ăn tôi không hiểu rõ lắm, miễn cưỡng thì chỉ có thể giúp cậu ta vài việc nhỏ thôi, nếu thực sự đến lúc chống đỡ không nổi nữa, tôi “khai tử” công ty, cậu và Thẩm Mộ cũng đừng trách tôi.”
Hứa Kha mạnh mẽ cười: “Làm sao có thể chứ, anh ấy giao việc cho cậu tức là rất tin tưởng cậu. Hai cậu đều là bạn bè của nhau nhiều năm rồi, thân thiết như vậy.”
Đi ra khỏi Vân Đình, Hứa Kha lạnh run từng đợt. Cuối cùng là anh làm sao vậy, vì sao không gọi điện thoại cho cô? Thà gọi cho Vu Hoan nhưng cũng không gọi cho cô, anh không biết rằng cô rất lo lắng sao?
Loại cảm giác không biết gì, không yên lòng và bối rối này tra tấn khiến cô sắp điên rồi. Trong khoảnh khắc, cô hạ quyết tâm phải ra nước ngoài một chuyến, đi tìm anh để hỏi cho rõ ràng.
Nhưng ngay tối hôm sau, cô cuối cùng cũng chờ được điện thoại của Thẩm Mộ.
Nhìn số điện thoại nước ngoài nhấp nháy trên màn hình di động, cả trái tim và bàn tay của cô cùng lúc run rẩy.
“Alo.” Trong giây phút nhận được điện thoại, giọng nói cô rốt cục cũng không kiềm chế được nữa mà run rẩy, chỉ cảm thấy tim đập mạnh đến mức sắp nhảy ra khỏi lồng ngực, không thể khống chế.
“Tiểu Kha.” Giọng nói của Thẩm Mộ rất khàn, tiếng nói anh được truyền đến từ một khoảng cách rất xa, mới xa nhau chưa đến mười ngày vậy mà cô đã có cảm giác “đột ngột quay đầu đã thấy trăm năm” rồi. Cô đưa loa điện thoại dán chặt vào lỗ tai, lo lắng cùng và nhớ nhung cùng quyện vào với nhau không còn phân biệt được cảm giác bây giờ là gì nữa.
Trong điện thoại Thẩm Mộ dường như rất lâu sau mới cất giọng nói: “Xin lỗi, Tiểu Kha, anh không thể kết hôn với em được.”
Hứa Kha chấn động mạnh, di động suýt nữa rơi xuống đất. Dự cảm không tốt của cô đã biến thành sự thật rồi, giống như một quả bom nổ tung trong lòng cô.
Cô hoảng hốt hỏi: “Anh nói gì?”
“Anh không thể quay về kết hôn với em được.”
“Vì sao?”
“Anh gặp lại Dung Dung, bệnh trầm cảm của cô ấy rất nặng, lúc nào cũng có thể chấm dứt sinh mệnh của mình. Cô ấy nói với anh rất nhiều chuyện, bao gồm cả chuyện cắt cổ tay lần đó… Tình cảm hơn mười năm qua quá nặng khiến anh không thể nào mặc kệ cô ấy sống chết mà không quan tâm được.”
“Cho nên, anh sẽ kết hôn với cô ấy?” Hứa Kha không kìm được mới hỏi ra một câu như vậy. Trong khoảnh khắc câu nói ấy ra khỏi miệng, cô véo mạnh vào tay mình, nhắc nhở bản thân, đây không phải đang nằm mơ. (tích cực thì tối nay chap nữa, bạn Nấm đang có hứng, mại zô…. Hàng khuyến mại chất lượng Tàu đây!!!)
“Không kết hôn, chỉ là muốn cùng cô ấy nửa năm.” Một câu này, Thẩm Mộ nói ra rất khó khăn, dường như phải mất rất nhiều sức lực mới có thể nói ra miệng.
“Cùng cô ấy nửa năm?” Giọng nói của Hứa Kha dường như đã không phải là của chính mình nữa, một loại cảm giác lạnh buốt khiến cơ thể cô khẽ run rẩy. Cùng? Cùng như thế nào? Cùng với cô ấy bằng cách gì?
“Anh đồng ý với cô ta rồi?”
Người trong điện thoại im lặng một lát, tiếng nói Thẩm Mộ khàn khàn mà kiên định, “Đúng, anh đồng ý với cô ấy rồi.”
Trái tim Hứa Kha như thể bị rơi xuống vực sâu vạn trượng, chìm sâu đến mức không còn nhìn thấy nữa. Thất vọng và đau lòng tới cực điểm, cô muốn cười, biến