Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Tân Sủng

Tân Sủng

Tác giả: ShiJin

Ngày cập nhật: 04:01 22/12/2015

Lượt xem: 1341127

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1127 lượt.

ĩ.”
“Vậy cô suy nghĩ nhanh lên, càng để lâu phá thai càng nguy hiểm.”
Hứa Kha từ trong phòng đi ra, ruột gan cứ quặn hết cả lên, chỗ nào cũng vô cùng đau đớn, đứa bé này xuất hiện không đúng lúc, nhưng đây cũng là đứa con đầu tiên của cô, là cốt nhục của cô. Cô không thể nhẫn tâm phá nó đi, nhưng nếu để lại thì phải đối diện với ánh mắt của mọi người thế nào đây, cô thì có thể chấp nhận mọi thứ nhưng còn đứa bé thì sao?
Đầu óc cô rất loạn, ngồi ở hàng ghế ngoài hành lang bệnh viện mấy tiếng đồng hồ vẫn chưa thể quyết định.
Di động đổ chuông, là Doãn Vãn Thừa.
“Tiểu Kha, tôi làm xong việc rồi tiện thể đến công ty đón cậu luôn nhé?”
“À, tôi không ở công ty. Cậu về trước đi, tí nữa tôi tự về cũng được”
“Cậu sao vậy, sao lời nói lại đầy mệt mỏi thế? Có phải bị ốm rồi không?”
“Ơ, không, chỉ là chưa ăn cơm nên hơi đói.”
“Hay quá, để tôi mời cơm cậu. Cậu ở yên đó đi, tôi tới đón.”
“Cậu đến nhà hàng trên đường Đương Dương chờ tôi.”
“Vậy được, tôi tới đó luôn đây.”
Hứa Kha loạng choạng đứng lên, đi ra khỏi cửa bệnh viện. Tuy đã là giờ tan ca, nhưng hoàng hôn vẫn rất đẹp, ánh sáng bất ngờ khiến cô chói mắt, cô phải dựa vào một cây cột ven đường, lại là một cơn buồn nôn trào lên từ dạ dày.
Nhà hàng trên đường ĐƯơng Dương khá gần chỗ này, nàng cô đi chậm đến đó, chọn một bàn cạnh cửa sổ ngồi xuống.
Ngoài cửa sổ, dòng người tan ca như một dòng nước chảy không ngừng, ánh hoàng hôn rải rác trên người họ, khiến vẻ vội vã của họ càng đậm hơn.
Cô khẽ đặt tay lên bụng, bằng phẳng không hề lồi lõm gì cả, căn bản là không hề động đậy chút nào nhưng cô lại có thể cảm nhận được rõ ràng có thứ gì đó đang đập nhẹ nhàng. Cô biết đó nhất định là ảo giác của cô, nhưng cơn ảo giác này sao lại mãnh liệt đến thế, gõ mạnh vào trái tim cô.
Lúc này vẫn chưa tới giờ ăn cơm tối, khách hàng duy nhất trong nhà hàng chính là cô. Trong đại sảnh rộng rãi, cô buồn bã ngồi im, không có chút cảm giác thèm ăn nào, nhưng lại muốn ăn một cái gì đó. Cô không chờ được Doãn Vãn Thừa đến, mở thực đơn gọi thức ăn trước.
Đồ ăn vẫn chưa được bưng lên, Doãn Vãn Thừa đã tới.
Hứa Kha không có sức lực đứng dậy chỉ miễn cưỡng cười cười với anh: “Cả sáng và trưa tôi đều không ăn cơm, đói quá, gọi đồ ăn trước rồi.”
Doãn Vãn Thừa cười nói: “Trùng hợp quá, buổi trưa tôi phải đi bàn chuyện làm ăn với khách hàng, cũng không được ăn no, bây giờ đói lắm rồi.”
Cô gọi món ăn Hồ Nam vì thế hơi cay.
Doãn Vãn Thừa ăn vài miếng, đột nhiên ngẩng đầu nhìn thấy nước mắt đã trào lên trong mắt Hứa Kha.
“Cậu sao thế?”
Hứa Kha ngại ngùng dùng tay lau nước mắt, “Cay quá, bị nghẹn.” Nói xong, cô buông đũa, vội vàng đi về phía toilet.
Vừa mở cửa toilet, cuối cùng cô cũng không nén được nữa, ôm mặt khóc.
Nước mắt từ trong hốc mắt cô chảy xuống mãn liệt, giống như vòi nước đang mở vậy.






Kết hôn . . .
Rất lâu sau, Hứa Kha mới khôi phục lại được cảm xúc của chính mình, vã nước lên mặt rửa sạch nước mắt rồi đi ra khỏi toilet.
Chiếc gương ở cửa phản chiếu khuôn mặt xinh xắn tái nhợt của cô, thậm chí cô còn thấy rõ trong mắt nỗi xót xa và đấu tranh.
Cô cúi đầu đi về phía bàn ăn, phát hiện Doãn Vãn Thừa đang nói chuyện điện thoại, vẻ mặt nghiêm trọng.
Cô im lặng ngồi xuống, nghe thấy Doãn Vãn Thừa nói vào điện thoại: “Em về ngay, khoảng nửa tiếng nữa mới đến nơi.”
“Mẹ, hay là chúng ta tới bệnh viện đi, nếu mẹ không sao thì mọi người cũng yên tâm hơn.”
“Không cần đâu, mẹ thực sự không sao. Tiểu Kha, sao con cũng tới đây?”
Hứa Kha bước lên phía trước, “Hay là mẹ cứ tới bệnh viện kiểm tra đi, mẹ xem mẹ con đấy, bình thường cũng rất khỏe mạnh thế mà hôm đó lại đột nhiên phát bệnh. Kiểm tra một chút để cho chúng con yên tâm.”
Chương Nguyệt Quang cười cười với cô: “Con gái, con tới đây, mẹ có chuyện muốn nói với con.”
Hứa Kha ngồi xuống cạnh giường bà, Chương Nguyệt Quang cầm lấy tay cô, ngồi dậy dựa nửa người trên vào đầu giường.
“Uyển Nhược, Vãn Thừa, các con đi ra ngoài trước đi.”
Uyển Nhược nhíu mày có vẻ giận dỗi, Doãn Vãn Thừa kéo tay cô ta đi ra ngoài, nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại.
Chương Nguyệt Quang nhìn cô, “Tiểu Kha, sao con lại gầy thế này?”
Hứa Kha cúi đầu nở một nụ cười gượng gạo, “Chắc là vì mùa hè đáng ghét.”
Chương Nguyệt Quang thở dài, lẩm bẩm nói: “Thời gian mẹ còn ở bên con rất ít.”
“Mẹ đừng nói thế, luc nào mẹ cũng có thể trở về mà, căn nhà này lớn vậy cơ mà.”
“Ý mẹ là ngày tháng của mẹ còn rất ít.”
Hứa Kha sợ hãi.
“Mẹ đã đi bệnh viện lâu rồi, là ung thư vú giai đoạn cuối.”
“Mẹ!” Hứa Kha không kìm lòng được thở dài một tiếng, vừa sợ hãi vừa khó tin.
“Khi mẹ biết kết quả xét nghiệm thì chỉ có một ý nghĩ trong đầu, đây là báo ứng, bởi vì mẹ bỏ đi đứa con ruột của chính mình, chưa bao giờ cho con bú một giọt sữa, chưa có ngày nào hoàn thành đủ trách nhiệm của một người mẹ. Mẹ tín Phật, vì thế đối với vòng sinh tử luân hồi, nhân quả, báo ứng, tất cả mẹ đều rất tin. Sau khi biết


pacman, rainbows, and roller s