
Tác giả: Tỉnh Tình
Ngày cập nhật: 04:13 22/12/2015
Lượt xem: 134698
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/698 lượt.
theo ta cùng một chỗ, cũng đừng quá đáng cầu ta cho những thứ đó.” Tưởng Hạo Ân khó đứng đắn nói.
Tưởng Hạo Ân giản đơn nói mấy câu như là cái đao lợi hại, hung hăng cắm vào trái tim Bạch Thư Dư khiến nàng không thể chống đỡ được.
“Ta không có ý kia, chỉ là hỏi một chút mà thôi.” Biết rõ đáp án, nhưng vẫn còn rất kích động mở miệng hỏi, nàng đột nhiên hối hận vì sao bản thân không là một người câm, yên lặng đi theo bên người hắn là tốt rồi, không nên đi lưu tâm những hứa hẹn làm nàng đau lòng đó, kia chỉ khiến nàng càng khó chịu mà thôi.
“Còn không đi? Ngươi sẽ không hối hận chứ?” Thấy Bạch Thư Dư vẫn ngây ngốc đứng ở tại chỗ, Tưởng Hạo Ân bắt đầu lo lắng nàng sẽ không thực sự muốn quay lại tìm Diêm Tử Thông?
“Đã quyết định thì sẽ không hối hận.” Nói xong, Bạch Thư Dư lôi kéo hành lý tiêu sái bước nhanh ra cửa chính.
Nhìn hình bóng của Bạch Thư Dư, Tưởng Hạo Ân đột nhiên cảm thấy không yên tâm, vì sao hắn lại sợ hãi nàng rời đi như thế chứ? Loại tâm tư khác thường này bám lấy tâm của hắn.
Sau khi đem Bạch Thư Dư về Tưởng gia, Tưởng Hạo Ân lại vội vàng trở về công ty.
Lúc đầu sẽ không hy vọng xa vời Tưởng Hạo Ân sẽ tự mình đưa cô vào trong phòng, Bạch Thư Dư toàn thân trên dưới không hiểu sao cảm thấy mệt mỏi.
Đem hành lý còn nguyên đặt ở một bên, sau khi uể oải tắm nước nóng, Bạch Thư Dư lập tức ngã hướng giường lớn mềm mại.
Từ từ nhắm hai mắt, nàng không tự chủ được hồi tưởng mấy tháng trước cùng Tưởng Hạo Ân gặp nhau.
Hắn là một nam nhân bên ngoài lộng lẫy trong lòng lại cô độc, nàng yêu thương hắn trong ánh mắt đè xuống đau khổ, nhưng không cách nào làm chút gì đó để thay đổi sự cố chấp hận đời của hắn, hắn rõ ràng không giống bề ngoài lãnh khốc như vậy nhưng luôn vũ trang bản thân, hắn sống như vậy rất khổ cực sao? Bạch Thư Dư muốn cho hắn cảm thụ được sự ấm áp của thế gian rồi lại không biết phải như thế nào làm được… Với tính cách kiên cường của hắn nhất định sẽ cự tuyệt nàng ở ngoài nghìn dặm…
Đột nhiên kích động muốn khóc làm Bạch Thư Dư rơi lệ, cũng không phải vì tương lai mù mịt của bản thân mà là vì thế giới nội tâm cô tịch của Tưởng Hạo Ân rơi lệ…
Chẳng biết cuối cùng khóc bao lâu, cho đến khi ý nghĩ mệt mỏi cuốn lấy toàn thân nàng, Bạch Thư Dư mới nặng nề ngủ….
Đêm khuya, Bạch Thư Dư nửa mộng nửa tỉnh có người vào phòng, Tưởng Hạo Ân?
Hắn lại làm việc trễ như vậy mới nghỉ ngơi, Bạch Thư Dư rất muốn mở mắt ra nói với hắn, nhưng cực kì mệt mỏi khiến nàng chỉ có thể hơi hơi híp mắt, nhìn được có một Tưởng Hạo Ân lay động bất ổn vào phòng, trực giác nói cho nàng biết hắn nhất định là uống rượu say.
Nàng nghiêng thân thể, dùng chăn bông chặt chẽ bao lấy bản thân, không có dự định thức dậy.
Một hồi lâu, bên trong phòng yên tĩnh cũng không có truyền đến âm thanh, điều này làm cho Bạch Thư Dư chậm rãi tỉnh táo lại cảm thấy có chút kỳ quặc, nàng nửa ngồi dậy nhìn Tưởng Hạo Ân đang dựa trên ghế xô-pha.
Chỉ thấy Tưởng Hạo Ân nửa dựa trên ghế xô-pha, nhắm mắt lại khẽ cau mày, như là đang có chuyện suy nghĩ sâu xa.
Quái, nếu như hắn uống rượu say làm sao không có ngửi được mùi rượu? Bạch Thư Dư có chút nghi ngờ xuống giường, dự định kiểm tra đến tột cùng.
Bạch Thư Dư chậm rãi đi về phía hắn, dừng lại ở trước mặt hắn nhưng lúc này Tưởng Hạo Ân vẫn đang suy nghĩ lại mở hai mắt, đồng thời hai tay cản lại một tay lấy Thư Dư ôm trong lòng thư sách nhất thời không đứng vững cứ như vậy mà hướng ngồi xuống trên đùi hắn, hình thành tư thế rất mờ ám.
“Ngươi… Trước buông ta ra….” Tuy rằng đã không phải một lần cùng Tưởng Hạo Ân tiếp xúc gần gũi như vậy nhưng Bạch Thư Dư vẫn lộ ra có chút thẹn đỏ mặt.
Tưởng Hạo Ân không có ý nghĩ buông nàng ra, ngược lại còn trở tay cầm nàng chặt chẽ ôm chặt, đồng thời đem đầu của mình chôn ở trong ngực của nàng, trong nháy mắt giữa hai người một chút kẽ hở cũng không có.
“Tưởng Hạo Ân?” Bạch Thư Dư từ từ phát hiện hắn không hợp lý. Vì vậy ôn nhu mà gọi hắn.
Hắn không có đáp lại tiếng kêu của nàng nhưng mà thả lỏng mà tựa đầu chôn ở trước ngực nàng, hấp thụ hương thơm chỉ thuộc về nàng.
Lúc này Bạch Thư Dư mới hoảng sợ phát hiện, nhiệt độ cơ thể trên người hắn cao đến dọa người, nàng lập tức đưa tay đặt ở trên trán của hắn thăm dò nhiệt độ…
Trời ạ! Hắn đang phát sốt, thân thể hắn khó chịu còn kiên trì đến công ty? Hắn làm sao không thương tiếc thân thể của chính mình như vậy? Đột nhiên trong lòng Thư Dư rất thương.
“Tưởng Hạo Ân, nhiệt độ cơ thể của ngươi rất dọa người, ta đưa ngươi đi bệnh viện được không?” Nhiệt độ cơ thể trên người của Tưởng Hạo Ân cực nóng làm Bạch Thư Dư rối loạn tay chân, nàng vội vàng tuỳ theo hắn trong lòng tránh khỏi, lo lắng nói.
Tưởng Hạo Ân mở mắt ra nhìn về phía Thư Dư, giữa ánh mắt của hắn đầy tơ máu, khí sắc tái nhợt, thấy dáng vẻ tiều tụy của Thư Dư một trận thu chặt.
“Ta không đi bệnh viện.” Hắn cố chấp nói.
“Thế nhưng ngươi đang phát sốt… Có lẽ ta để quản gia mời bác sĩ riêng qua đây?” Bạch Thư Dư giờ mới phát hiện bản thân có để ý Tưởng Hạo Ân rất nhiều, một cái ph