pacman, rainbows, and roller s

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Tặng Em Một Đời Ngọt Ngào

Tặng Em Một Đời Ngọt Ngào

Tác giả: Thập Tứ Lang

Ngày cập nhật: 02:55 22/12/2015

Lượt xem: 1341127

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1127 lượt.

y đã xin nghỉ, hơn nữa lại còn đúng dịp tết nhất muốn đi, người ta sẽ dành cho mình sắc mặt tốt mới lạ.
Hải Nhã không biết giải thích nguyên phức tạp bên trong như thế nào, cũng không muốn giải thích, ít nhất ngày cuối cùng cô phải làm thật tốt cho đến hết giờ, bây giờ việc cô làm cũng chỉ có thế này.
Đúng, dựa trên bản chất của tất cả mọi chuyện mà nói, cậu ấy không hề có bất cứ lỗi gì cả, mười chín tuổi Chúc Hải Nhã đã có thể hiểu hết mọi chuyện. cô cũng bị dày vò đủ rồi, dù có ngây thơ đơn phương yêu mến cậu đến mức nào cũng không thể chịu đựng được sự nhục nhã hết lần này đến lần khác.
Đàm sách lâm là một người cố chấp hơn nữa lại là một kẻ kiêu ngạo, lúc thích, cảm thấy một khuyết điểm nhỏ sẽ không ảnh hưởng đến toàn cục, nhưng một khi tính cách này bị đâm bị thương trở nên tỉnh táo, mới hiểu được những khuyết điểm này có bao nhiêu đáng sợ, mà cậu dừng như càng ngày càng biết sự uy hiếp của cô ở chỗ nào, cô chỉ có thể tránh.
Cô có thể đoán được kết thúc cuối cùng của hai người, hoặc là Đàm Thư Lâm đấu tranh đến cùng đạt được thắng lợi, Nhà họ Chúc sống chết như thế nào không liên quan đến cậu, hoặc là sau cùng cậu chịu khuất phục, hai người cuối cùng thành một đôi vợ chồng bằng mặt không bằng lòng, nhà họ Chúc vẫn tiếp tục dựa vào nhà họ Đàm.
Hai loại kết cục này đều khiến cô tuyệt vọng, cô không muốn suy nghĩ nữa, cố hết sức duy trì trạng thái cân bằng trước mắt, cậu ta muốn náo loạn như thế nào, đều là chuyện của cậu ta, cô lựa chọn đứng từ xa để nhìn, cuộc sống trôi qua một ngày như thế, cũng có thể tạm thời qua đi một ngày.
Ba giờ rưỡi sáng, KV đóng cửa, các đồng nghiệp hình như cũng biết Hải Nhã không có ý định làm việc ở đây nữa, có người nói giỡn: "Hải Nhã, nếu sau này có gặp mặt bạn học, nhớ đến cổ vũ đó!”
Sắc mặt của Lão Trương không được tốt cho lắm, không hề nói gì đi thẳng về phía trước, Hải Nhã chỉ có thể vâng vâng dạ dạ mà cười, chuyện này là do cô xử lý không tốt, không trách được người khác.
Ba giờ rưỡi sáng, trên đường phố càng thêm cô đơn lạnh lẽo, một chiếc xe cũng không có, toàn bộ thế giới đều yên tĩnh, chỉ có tiếng giày của cô dẫm trên tuyết, phát ra tiếng kẽo kẹt, kẽo kẹt.
Trước lạ sau quen, Hải Nhã thuần thục vượt qua ngã tư đường, vừa mới rẽ qua chõ ngoặt, đã thấy cách đó không xa dưới ánh đèn đường, Tô Vĩ cùng với chiếc xe máy của anh lẳng lặng đứng sừng sững ở nơi đó. Tối nay chưa có tuyết rơi, ánh đèn đường mờ ảo và ánh trăng bao phủ anh, giống như một bức ảnh về ánh sáng.
Anh . . . . . Hả, anh đứng ở đây để chờ người nào à?
Hải Nhã mệt mỏi kéo cổ áo lên, bước chân nhanh hơn qua chỗ tối, cố gắng vô tình đi qua anh.
Người đàn ông bên cạnh chiếc xe bỗng nhiên di chuyển, đem thuốc lá ném xuống dưới chân nhẹ nhàng giẫm chân lên. (dDLQĐ)
"Lên xe, anh đưa em về."
Anh mở miệng, trong giọng nói có một loại bình tĩnh kỳ lạ. cùng với giọng nói hôm qua hoàn toàn không khác nhau.
Hải Nhã vùi đầu ra sức chạy đi, lần này không chừng lại có một người nào đó từ trong bóng tối nhảy ra, cô quyết định giả vờ như không nghe thấy.
"Chúc Hải Nhã." Tô Vĩ dùng tốc độ từ tốn đọc tên của cô, “Anh đang đợi em.”
Xung quanh bỗng nhiên trở nên yên tĩnh thật sự yên tĩnh.( TRuyện edit tại diễn đàn lê quý đôn)
". . . . . ." Hải Nhã hoang mang nhìn anh.
". . . . . ." Tô Vĩ im lặng không nói gì nhìn cô.
Ven đường tuyết đọng trên cây tùng bổ nhào như tiếng đạn, Hải Nhã mới sực tỉnh trong giấc mộng, nghi ngờ hết nhìn trước rồi lại nhìn sau, anh hình như vừa rồi gọi “Chúc Hải Nhã “ thì phải? không nhẽ là gọi ai đó cùng tên với cô? Chẳng hạn như biển đỏ thắm gì đó…
“Anh. . . . . . đang nói chuyện với em à?” Hải Nhã cảm giác mình cần thiết phải xác định rõ ràng một chút.
Tô Vĩ chỉ nói: "Khuya lắm rồi, đến đây, anh đưa em về."
Trái tim của cô đêm qua đã bị tổn thương nay cuối cùng cũng đã ổn định trở lại, thời điểm này cô nên đắc ý cười thầm hai tiếng: nhìn đi, đúng thật là có chuyện như vậy, bị người khác theo đuổi mới là chuyện mà cô thường xuyên gặp phải, chuyện ồn ào hôm qua vốn dĩ không nên phát sinh.
Nhưng cô lại không có tâm trạng để cười, anh xuất hiện ở đây vào lúc này quá khéo, cô đối với bản thân cô đã chán ghét đến trình độ nhất định. Đàm Thư Lâm không bỏ qua bất cứ cơ hội nào để nhục nhã cô, cha mẹ cũng dùng công ơn nuôi dưỡng để ếp buộc cô. Cô cố gắng tìm một con đường để rèn luyện bản thân, nhưng lại bị bắt buộc biến thành một con người gió chiều nào nghiêng theo chiều đó, đến cuối cùng lại khiến tất cả mọi người không vui.(LQĐ)
Mệt mỏi quá, mệt mỏi đến mức cô muốn buông tha tất cả mọi thứ, có một loại cảm xúc nguy hiểm đang được che dấu ở một nơi bí mật nào đó đang dần dàn nảy sinh, không có cách nào để ngăn chặn, và cô hình như cũng không muốn áp chế nữa.
". . . . . . Ừmh, làm phiền anh."
Hải Nhã nghe thấy mình nói một cách rõ ràng như vậy.
Cô cũng không biết mình đang suy nghĩ gì.
Chiếc xe máy phân khối lớn lao nhanh như chớp trên đường phố, cô bị buộc phải dán thật chặt vào người đàn ông xa đó, trên người anh